Chương 7: Muốn Ông Đền Mạng

“Quan tâm chuẩn không chuẩn, cúp máy! Bố mày đang bàn việc nghiêm chỉnh!” Bố San San chỉ vào mũi cô bé uy hϊếp nói.

“Ông chú này, có lòng nhắc nhở, chú bên đó không cần thương lượng, bởi vì bố mẹ chú nơi đó không có của cải để lại, tiền nhà chú, tất cả đều bị đời thứ ba các người phá hết rồi. Bố mẹ chú có thừa vài thứ cho chú, chẳng qua chỉ là nợ tài sản, muốn con cháu trả lại.”

“Còn có ông lão, người đều sắp mất, cái gọi là con người trước khi chết, thường nói lời thật lòng, tôi thấy ông cũng không có ý tứ nói con cháu chuộc tội nha.” Ngu Cận thở dài nói.

“Cô ở chỗ này lừa bịp giả dối cái quần gì! Có việc thì nói!” Anh cả San San cũng tính tình nóng nảy, chen vào màn hình phát sóng trực tiếp kêu ầm.

Ngu Cận cách màn hình chỉ hướng ông lão đầu giường, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo: "Có người tới, một nhà ba người, nam tên Hứa Văn Thư, nữ tên Phó Thanh Dao, nam đeo gọng kính tròn, mặc áo trường sam màu xám, nữ tóc ngắn qua tai, còn dẫn theo cậu bé năm tuổi. Ông à, bọn họ đến mang ông đi, bọn họ còn nói, muốn cả nhà ông đền mạng.”

“Ông và vợ quá cố của ông, năm đó đầu óc hám lợi, không có tính người, gϊếŧ hại chiến sĩ trung thành hết lòng hết dạ, thấy vợ chồng bọn họ mang theo vàng bạc, khoản tiền kếch xù chạy nạn gần nhà ông, còn giả vờ giúp đỡ, đêm đó tố cáo với quân phiệt, Hứa Văn Thư chết thảm, đồ chó chết nhà ông làm nhục Phó Thanh Dao trước mặt đứa trẻ, đây là nguyên nhân thân dưới ông nát rữa, mọc mủ đau nhúc uống thuốc không đỡ, ông còn để người vợ đã tự sát của ông dìm chết đứa trẻ bọn họ.”

“Ông và vợ ông lòng dạ độc ác, hại một dòng dõi Nho học trăm năm trung trành tuyệt hậu, hiện giờ nhà ông tuyệt hậu cũng là đúng người đúng tội!”

Giọng điệu Ngu Cận càng nói càng phẫn nộ, ngay cả mặt trắng nõn xinh đẹp đều tức giận đến đỏ lên.

Dù sao San San cùng người nhà gặp nhau quá ít, lại cách màn hình, từ trên mặt cô bé nhìn ra nhân duyên không nhiều, chỉ nhìn ra cái đại khái, nên cô mới giữ mặt mũi cho nhà này, không vạch trần tổ tiên nhà cô bé vì tiền bạc mà gϊếŧ người.

Nhưng ai từng nghĩ đến, đối tượng mà bọn họ vì tiền bạc mà gϊếŧ người lại là anh hùng liệt sĩ nhân dân một lòng cứu nước cứu dân!

Bình luận có người nói: [Mẹ ơi! Hứa Văn Thư, Phó Thanh Dao, này không phải hai vị bậc di trước bị cách mạng hãm hại sao? Lịch sử sách giáo khoa trên đều có tên tuổi, hai người gia cảnh khá giả, dấn thân vào cách mạng, vì muốn sớm lật đổ quân phiệt thống trị, làm ra vĩ đại cống hiến, anh hùng đó! Đáng tiếc chính là, thi cốt bọn họ vẫn luôn không tìm được.]

[Phát sóng trực tiếp nói thật hay giả đó? Hứa Văn Thư và Phó Thanh Dao, là hai vị chúng ta biết sao?]

[Xem đến đây, tôi cảm thấy không phải kịch bản, là thật, Ngu Cận đúng là có chút tài năng!]

[Trả lời lầu trên, kia còn không phải nhà họ Lục đỉnh của chóp? Có thể trong một tháng làm Ngu Cận học được đoán mệnh, không biết nhà họ Lục còn thu đồ đệ hay không, tôi bằng lòng đưa tiền đi đào tạo sâu một tháng!]

Ông lão nghe Ngu Cận lời này, không kìm được nước mắt, cả người run rẩy, ánh mắt ông lão hoảng sợ, dùng hết sức lực gắt gao bắt được tay con trai, như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, hô hấp dồn dập cầu cứu nói: “Con trai, cứu bố, đời này bố đã chịu đủ tra tấn, bố không muốn xuống địa ngục! Thầy cứu tôi!”

Phòng bệnh người nghe được đều vẻ mặt mờ mịt, chỉ có San San chắp tay trước ngực chắp tay, khẩn trương đối Ngu Cận nói: “Thầy, em cho chị thêm tiền, cầu chị giúp ông nội!”

Ngu Cận lắc đầu: “Em gái, xin lỗi, tý nữa tôi sẽ hoàn lại quà tặng 2000 tệ cho em, chuyện nhà em, vượt phạm vi đạo đức con người, tôi không thể giải quyết.”

“Đầu tiên là ông bà nội em gϊếŧ hại anh hùng liệt sĩ, tiếp theo những năm gần đây nhà em tiêu xài tiền, bao gồm mỗi khoản em tiêu tiếp ứng cho thần tượng, đều do ông bà em đoạt quỹ cách mạng của Hứa Văn Thư và Phó Thanh Dao, đó là mấy vạn tiền cứu mạng quân cách mạng đường dài, bởi vì thiếu số tiền, ước chừng ba ngàn người chết cóng, chết đói trong trời băng đất tuyết.”

“Này là tội ác tày trời, nhà em chết đột ngột đều là gieo gió gặt bão. Trước tôi tưởng nghiệp không tới con cái mới thu hai ngàn kia, nhưng họa tới con cái, cũng không có may mắn, nhà em sinh hoạt lãng phí xa hoa đều là dẫm lên máu xác của những anh hùng liệt sĩ.”

Nói xong lúc sau, Ngu Cận lấy lý do San San là vị thành niên yêu cầu ứng dụng hoàn lại 2000 tệ tiền quà.

Trên giường bệnh ông lão yên lặng nắm lấy tay con trai, mở miệng không có chiếc răng nào, hai mắt trống rỗng, không ngừng lẩm bẩm: “Thật xin lỗi…”

San San người một nhà nhìn Ngu Cận phát sóng trực tiếp, lại nhìn ông lão nằm ở trên giường bệnh, chỉ có anh San San đặt câu hỏi: “Ông nội, cô ấy nói thật sao?”

Ông lão nhẹ nhàng gật đầu, rõ ràng đã nửa chết nửa sống, thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít cũng không biết ông lão lấy đâu ra sức lực: "Đều là thật, năm đó quân phiệt đánh đám người thời đại cũ kêu la muốn lật đổ, một buổi tối bọn họ một nhà ba người mang theo vàng bạc tiền bạc chạy trốn tới nhà của chúng ta, người kêu Hứa Văn Thư toàn thân thương tích, lúc ấy cuộc sống của ta và bà nội rất bần hàn, thấy được bọn họ tiền tài, nảy ý xấu mới chủ động giúp đỡ bọn họ.”

“Là ta nói cho quân phiệt, quân phiệt dùng súng bắn chết Hứa Văn Thư, thưởng cho ta một số tiền, ta đưa Phó Thanh Dao và con trai bọn họ giấu đi, là ta làm nhục Phó Thanh Dao, đứa bé cắn ta, ta đạp hắn một đạp, xong việc để bà nội các ngươi đưa hài tử ấn vào lu nước chết đuối.”

“Ta định giữ lại Phó Thanh Dao, chính cô ta đâm đầu vào tường, ta cùng bà nội cháu chôn bọn họ một nhà ba người ở dưới cối xay bột nhà cũ, lúc chôn Phó Thanh Dao còn chưa tắc thở…”

[Đậu! Ác ma! Thế mà hại chết anh hùng nhân dân, còn chiếm tiền quân nhu đường dài, quá ác độc…]

[Quốc gia tìm nhiều năm cũng chưa tìm được thi thể hai vị anh liệt, thế nhưng bị này lão ác độc này đè ở phía dưới cối xay bột! Đây là muốn ngăn chặn bọn họ, giữ chân bọn họ ở đó, khiến bọn họ vĩnh viễn không thể đi đến địa phủ vì chính mình nghi oan!]

[Ngẫm lại đôi vợ chồng này ăn người ở thời đại trước, chống lại anh hùng dân tộc và bọn quân phiệt bán nước, liên lụy đến 3 vạn anh hùng chết dưới trời băng đất tuyết, còn có kia đứa bé đáng thương kia... Cả nhà này nên xuống địa ngục!]

[Phóng viên đất Kinh Thị đâu, không cần biết phát sóng trực tiếp nội dung là thật là giả, đã liên hệ cảnh sát, sắp hành động, kế tiếp kính thỉnh chú ý.]

Tuổi còn nhỏ San San khóc oa oa rống lên: "Ông nội, ông cùng bà nội quá xấu rồi! Các người là người xấu! Nên bị bắt ngồi tù, bắn chết người xấu!”

Tuy cô bé tuổi còn nhỏ, nhưng là việc nhà việc nước cũng tuyệt đối phân rõ, theo đuổi ngôi sao là theo đuổi ngôi sao, nhưng là một người nước Hạ, tình cảm yêu nước đã có từ bé.

Lúc này cả nhà San San đều cho rằng San San chỉ cùng Ngu Cận gọi điện thoại, cũng không biết đây là ở phát sóng trực tiếp trên mạng.

Bọn họ suy nghĩ hoàn toàn không ở người chết bị ông lão và bà lão hại, cũng chỉ nhớ thương kia một câu: Muốn cả nhà ta đền mạng.