Chương 8

Edit: Cà Phê Đá Muối

Giải trí Tụ Thượng là công ty giải trí hàng đầu của giới, Kỳ Vũ Thu vừa đi vào đại sảnh đã thấy không ít minh tinh có danh khí, chỉ là giới giải trí ngư long hỗn tạp, không ít người bề ngoài ngăn nắp bên trong lại mang theo hơi thở làm cậu thật sự không thoải mái.

Những người đó nhìn thấy Kỳ Vũ Thu, đứng ở xa mang theo thần sắc khinh thường né tránh, người đang đợi thang máy đều đi khỏi vị trí, sợ có quan hệ gì với cậu.

Kỳ Vũ Thu vô cùng bình tĩnh lên lầu, tìm được văn phòng Lý Kỳ, Đặng Triều cùng Lý Kỳ cũng đang chờ cậu.

Thấy Kỳ Vũ Thu tiến vào, Lý Kỳ lấy hai quyển sách đưa cho cậu: “Đăng Weibo, giải thích rõ ràng chuyện ngày hôm qua.”

Kỳ Vũ Thu cầm lấy sau đó nhìn thoáng qua, một quyển 《 Tâm Lý Học Hiện Đại》, một quyển 《 Hoàng Đế Nội Kinh 》.

“Đăng Weibo cái gì, tôi xem cũng không hiểu.” Cậu mở quyển《 Tâm Lý Học Hiện Đại》nhìn qua nói.

Lý Kỳ vô cùng dứt khoát lấy di động của cậu, chụp răng rắc một tấm ảnh, đăng lên Weibo .

“Kỳ Vũ Thu: Đề cử hai quyển sách rất có ích đối với tôi 【 hình ảnh 】”

Cộng đồng mạng phản ứng ngay lập tức.

“Cho nên muốn nói chuyện cậu cứu người là vì đã đọc Hoàng Đế Nội Kinh à? Được, cậu nói tôi sẽ tin.”

“Ha ha ha ha, thiết lập kiểu nhân thiết gì thế, vậy mà tôi xem không hiểu.”

“Tôi nói mà chỉ là lăng xê thôi, ngày hôm qua nháo ồn ào, hôm nay lại có thời gian yên tĩnh, nhiều mới mẻ thật đó, tôi muốn hỏi cậu đọc hiểu không?”

“Bái đại thần.”

“Bái đại thần +1”

Đặng Triều thấy antifan vì Weibo này nên nhảy nhót, khó hiểu nói: “Anh Lý, anh làm gì vậy?”

“Không làm gì, xã giao bình thường mà thôi, đợi chút sẽ có thuỷ quân chạy tới làm giảm ảnh hưởng của chuyện này xuống nhỏ nhất.” Lý Kỳ đưa điện thoại cho Kỳ Vũ Thu: “Sau này đừng làm công khai mấy chuyện mê tín dị đoan nữa biết không?”

Kỳ Vũ Thu gật đầu: “Tôi không làm công khai, tôi làm lén lút.”

Cậu còn phải trông cậy vào việc bán bùa trả nợ đấy.

“Anh Kỳ lợi hại như vậy sau này chắc chắn không thể nào che giấu được, là vàng thì sẽ sáng lên thôi.” Đặng Triều không tán thành với Lý Kỳ, loại chuyện này làm sao có thể giấu được?

Lý Kỳ chết lặng nhìn một đôi khờ khạo này, lại ngửa mặt lên trời thở dài lần nữa.

Chờ Trình Vũ đưa hợp đồng đến, ký xong Lý Kỳ vội vàng đuổi y đi, anh ta sợ hai người này nói thêm mấy câu nữa bệnh tim anh ta lại tái phát.

Khi Kỳ Vũ Thu đi ra cửa thì thấy có người đứng ở chỗ ngoặt nhìn sang bên này, chờ cậu với Đặng Triều đến thang máy thì có vài người xô xô đẩy đẩy đi tới.

Bị vây bên trong là một nam sinh trắng nõn, đôi mắt to óng ánh nước, nhìn qua khiến người ta thương tiếc không thôi.

Nam sinh nhút nhát sợ sệt nhìn Kỳ Vũ Thu một cái, ánh mắt kia giống như bị ủy khuất rất lớn.

Người đi ngang qua thấy một màn như vậy đều ôm tâm tư trốn ở chỗ ngoặt xem kịch vui, Tề Hàm tuy là tân nhân vừa vào giới giải trí nhưng ỷ vào việc có người chống lưng nên còn kiêu ngạo hơn cả những tiền bối nổi tiếng.

“Ai, Tiểu Hàm, hôm nay cậu cần phải chuẩn bị cho tốt, nam số bốn của Thường đạo rất khó có được đấy.” Người phụ nữ dựa gần nam sinh là người đại diện của cậu ta, nhìn Kỳ Vũ Thu trào phúng, khoe khoang nói.

Nam sinh Tiểu Hàm bị gọi nhút nhát sợ sệt nhìn thoáng qua Kỳ Vũ Thu, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó quay đầu nói: “Anh Kỳ, thật xin lỗi, em không phải cố ý muốn cướp nhân vật của anh.”

Kỳ Vũ Thu không thể hiểu được nhìn cậu ta một cái: "Cậu nói cái gì vậy?”

Đặng Triều phản ứng nhanh hơn Kỳ Vũ Thu, nghe được bốn từ nam bốn Thường đạo đã hiểu được, nhân vật của anh Kỳ bị tiểu tử này cướp mất, lấy thì lấy đi, còn cố ý làm ra sắc mặt ghê tởm người khác như thế!

“Chậc chậc, anh Kỳ, nơi này sao lại có mùi trà xanh nồng như vậy, thúi chết em.”

“Anh!” Biểu tình nhu nhược đáng thương của Tiểu Hàm thay đổi, hung hăng trừng mắt Đặng Triều, một trợ lý nhỏ cũng dám mắng cậu ta trà xanh, kim chủ của cậu ta còn chưa nói gì!

Người đại diện của Tiểu Hàm càng bực bội, Tiểu Hàm nhà bọn họ có bối cảnh có thực lực, tiền đồ vô hạn, nào tới phiên một trợ lý ở đây ra oai, cô ta trực tiếp giơ tay lên, hung hăng tát Đặng Triều.

Chát!

Tiếng bàn tay vang lên nhưng Đặng Triều không có việc gì, mà trên mặt trắng nõn của Tiểu Hàm lại in thêm dấu bàn tay.

Kỳ Vũ Thu thổi ngón tay vừa mới chạm vào cổ tay người đại diện, nói: “Người của tôi cô cũng dám chạm vào?”

Đặng Triều cảm động nước mắt lưng tròng, anh Kỳ thật là soái!

Người chung quanh đều dại ra, động tác Kỳ Vũ Thu quá nhanh, bọn họ còn chưa thấy rõ ràng thì bàn tay này đã quẹo qua hướng khác!

Tề Hàm ăn một cái tát biểu tình cũng duy trì không được nữa, oán độc nhìn chằm chằm Kỳ Vũ Thu, nói: “Anh lại dám đánh tôi!”

Kỳ Vũ Thu oan uổng, Đặng Triều ỷ có anh Kỳ chống lưng cho cậu ta, mắt trợn trắng nói: "Đầu óc cậu có bệnh à, rõ ràng là người phụ nữ này đánh cậu, nơi này có camera, đừng nghĩ hắc bát nước bẩn lên người anh Kỳ!”

Đôi mắt Tiểu Hàm rưng rưng nhìn người đại diện: “Rõ ràng là anh ta đánh em đúng hay không?”

Người đại diện vốn dĩ sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, nghe cậu ta nói lập tức giơ di động lên: “Chính là cậu ta đánh, tôi có ảnh chụp ở đây, cậu ta không có!”

Hình ảnh Tiểu Hàm bụm mặt ủy khuất nhìn Kỳ Vũ Thu, làm bộ dạng như bị khi dễ.

“Nơi này có camera, mấy người điên rồi à? Muốn dẫm lên vị trị của anh tôi thì cũng nên có đầu óc một chút chứ?” Đặng Triều tức tới nổ phổi, một đám người này đổi trắng thay đen không sợ gặp báo ứng à.

“Camera? Camera hỏng rồi.” Người đại diện đắc ý thấp giọng cười nói: “Kỳ Vũ Thu, một nghệ sĩ đầy vết nhơ như cậu, sử dụng một ít nhiệt độ còn lại lót đường cho tân nhân cũng chỉ xem như là lợi dụng phế vật, cho dù tổng giám đốc có tới cũng sẽ không cho cậu xem camera.”

Quần chúng ăn dưa âm thầm lắc đầu, bọn họ thấy nhiều người ỷ việc có kim chủ chống lưng nên ỷ thế hϊếp người, Kỳ Vũ Thu một chút bối cảnh cũng không có còn dám chọc Tề Hàm, thật đúng là không biết tự lượng sức mình.

Kỳ Vũ Thu vô cùng bình tĩnh chờ những người này mắng xong mới mở miệng nói: “Mấy người có sức mắng chửi người khác không bằng đi thắp hương bái Phật đi, vận đen của cậu đầy mặt, làm ảnh hưởng tới tôi quá đau đầu.”

“Hiện tại tôi rất tốt không cần anh lo lắng, anh vẫn nên tự quan tâm mình thêm chút đi.” Tề Hàm khinh miệt nhìn Kỳ Vũ Thu, cậu ta có giao lưu với lãnh đạo cấp trên, các loại tài nguyên cầm đến mỏi tay, rất là thịnh vượng.

“Phải không.” Kỳ Vũ Thu cười như không cười: “Vậy nhìn xem cậu có thể như ý được mấy ngày.”

Từ sau khi Tề Hàm vào công ty ai thấy cậu t cũng phải nhường ba phần, vẫn chưa có ai dám nói với cậu ta như vậy, không khỏi cười lạnh: “Anh chờ bị phong sát đi, ở nhà nhìn cho kỹ tôi được như ý mấy ngày.”

Một nghệ sĩ không tài nguyên không bối cảnh còn dám kiêu ngạo như vậy, chờ cậu ta trở về than khổ với người kia làm Kỳ Vũ Thu một cái đại ngôn cũng không có.

Tuy mấy người ăn dưa hơi thương cảm Kỳ Vũ Thu nhưng cũng cảm thấy hiện tại cậu không có bất kì giá trị gì, người ta vì tiểu tình nhân vui vẻ thật sự có khả năng phong sát cậu hoàn toàn.

Giọng nói Tề Hàm nhỏ dần, cửa thang máy mở ra, tổng giám đốc giải trí Tụ Thượng đi ra với một người.

“Tôn tổng, sao ngài lại tới đây?” Tề Hàm thấy giám đốc, trong một giây đồng hồ đã quay lại dáng vẻ nam sinh thanh thuần nhu nhược đáng thương, còn cố ý để gương mặt sưng ra ngoài.

Tôn tổng lạnh lùng liếc nhìn cậu ta, nói: “Vây quanh ở nơi này làm gì?”

Người đại diện vội vàng nói: “Kỳ Vũ Thu biết Tiểu Hàm muốn diễn nam bốn của cậu ta nên nổi điên đánh người, ngài phải làm chủ cho Tiểu Hàm! “

Tề Hàm đáng thương nhìn Kỳ Vũ Thu muốn nói lại thôi, sau đó nhỏ giọng nói: “Không có việc gì, cũng không phải anh ấy cố ý, tôi không trách anh ấy.”

Nói xong đắc ý nhìn Kỳ Vũ Thu.

Quần chúng ăn dưa đều bị mùi vị trà xanh làm ghê tởm, trình độ không biết xấu hổ này không có ai sánh bằng!

Đặng Triều phi một tiếng: “Giám đốc, đây là do bọn họ đánh rồi hãm hại anh Kỳ nhà tôi!”

Tề Hàm âm thầm khinh bỉ tiểu trợ lý này, hiện tại tiền đồ cậu ta vô lượng, chắc chắn tổng giám đốc sẽ đứng về phía cậu ta!

Nhưng mà Tôn tổng cũng không có mắng Kỳ Vũ Thu như cậu ta tưởng mà chỉ lạnh lùng liếc nhìn cậu ta, nói: “Chuyện này chắc có hiểu lầm, cậu đi xử lý mặt mình trước đi.”

Sắc mặt Tề Hàm trở nên khó coi, cậu ta nhớ tổng giám đốc với người sau lưng cậu ta rất khó đối phó, nhưng cũng không đến mức dùng Kỳ Vũ Thu tới chèn ép cậu ta chứ?

“Sao tôi lại cảm thấy không phải hiểu lầm?” Lúc này người vẫn luôn đứng sau lưng tổng giám đốc lên tiếng: “Kỳ tiên sinh là người thiện lương chắc chắn sẽ không làm loại việc này, giám đốc Tôn, tôi nghĩ vẫn nên điều tra rõ ràng.”

Đám người kia vẫn luôn không dè dặt đánh giá ông ta, sau đó cảm thấy người này có hơi quen mắt.

“Cố tiên sinh nói có lý, tôi sẽ cho người đi kiểm tra camera.”

Vừa nghe giám đốc kêu Cố tiên sinh, Tề Hàm đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua có người nói đứa bé Kỳ Vũ Thu cứu là con trai nhà họ Cố, mọi người trong giới đều tưởng cậu lăng xê.

Không ngờ lại là sự thật! Sắc mặt Tề Hàm tái nhợt, lung lay dựa vào tường, giám đốc không có khả năng đắc tội Cố tổng, cho nên chuyện này mặc kệ là ai sai cuối cùng người sai chắc chắn là cậu ta, cho dù cậu ta có người chống lưng cũng không thay đổi được gì.

Cuối cùng lại thành thế này, cậu ta cũng không quan trọng bằng những hợp đồng hợp tác với Cố thị.

Cố Trường Thanh cười vươn tay với Kỳ Vũ Thu: “Kỳ tiên sinh, cảm ơn cậu hôm qua đã cứu Tiểu Hi, vừa vặn tôi rảnh nên muốn tự đến nói lời cảm ơn, thuận tiện có chuyện khác nhờ cậu giúp đỡ.”

Giám độc Tôn cũng cười với Kỳ Vũ Thu nói: “Khó được Cố tiên sinh tự mình tới nói lời cảm ơn, có chuyện gì đều hoãn lại sau đi.”

Dĩ nhiên Kỳ Vũ Thu không có dị nghị, vì thế ngay cả văn phòng của giải trí Tụ Thượng Cố Trường Thanh cũng chưa đi vào đã trực tiếp theo Kỳ Vũ Thu xuống lầu.

Bọn họ đi rồi Tề Hàm mới đặt mông ngồi bệt xuống mặt đất.

“Tiểu Hàm, phải làm sao bây giờ, hay là câu đi tìm giám đốc Lý xem sao?” Người đại diện của cậu ta hoảng sợ nói.

Tề Hàm hoảng hốt bò dậy nói: “Đúng vậy, nói không chừng Tôn tổng chỉ nói thôi, không thật sự làm gì em, em đi thử giọng trước sau đó trở về tìm anh Lý, anh Lý sẽ không để em có việc gì!”

Nói đến đây Tề Hàm lại hoảng hốt muốn chết, giấc mộng làm minh tinh của cậu ta chỉ vừa mới bắt đầu làm sao có thể bị chặt đứt như vậy

Người đại diện đỡ Tề Hàm rời đi.

Người xem náo nhiệt bị diễn biến của sự việc dọa đến mức rớt cả dưa trong tay.

Người kia là Cố Trường Thanh, là nhân vật mà lão tổng giải trí Tụ Thượng muốn gặp cũng không gặp được, không ngờ lại tự tới chống lưng cho một minh tinh nhỏ Kỳ Vũ Thu!

“Vả mặt tới nhanh quá, đột nhiên không kịp dự phòng.”

“Tề Hàm xong rồi, Kỳ Vũ Thu cứu con trai Cố tổng, sắp phát đạt.”

Lý Kỳ mở cửa đi ra nhìn mọi người đều tụ tập ở phòng trà, đi qua mới nghe rõ, trong lúc anh ta không biết Kỳ Vũ Thu đã không cẩn thận trở thành nhân vật phong vân, còn ôm được đùi Cố Trường Thanh!

Anh ta cảm thấy loại chuyện này của Kỳ Vũ Thu vẫn mên mặc kệ y tự do trưởng thành, anh ta thật sự không khống chế được!

Cầm ly trà cẩu kỳ, dưới ánh ánh hâm mộ của người, mặt ngoài Lý Kỳ thản nhiên thật ra là chết lặng đi vào văn phòng.