Chương 7

Edit: Cà Phê Đá Muối

Kỳ Vũ Thu lấy lá bùa bọc xương ngón tay vừa mới gỡ xuống lại.

Lưu Hạo mua chu sa, giấy vàng, tiền Ngũ Đế dựa theo phân phó của cậu, còn mua một bình máu gà từ chợ đồ ăn.

“Kỳ tiên sinh, cần tôi hỗ trợ không?” Lưu Hạo bày biện đồ vật ra không một chút cẩu thả, hỏi.

Kỳ Vũ Thu lắc đầu: “Nếu anh muốn nhìn thì ở lại. Nếu cảm thấy nhàm chán thì dọn hành lý lên xe giúp tôi, làm xong tôi sẽ chuyển nhà.”

Lưu Hạo nở một cụ cười cứng ngắc, nói: “Tôi đi dọn hành lý giúp ngài, có yêu cầu có thể kêu tôi bất kì lúc nào.”

Trộn chu sa cùng với máu gà lại, trải giấy vàng ra, Kỳ Vũ Thu lấy bút chấm một ít chu sa, nâng cao cổ tay bắt đầu vẽ bùa.

Ngòi bút uyển chuyển như nước chảy mây trôi vẽ ra phù văn phức tạp trên giấy vàng, vẽ một nét cuối cùng rồi thu bút lại, lá bùa không gió mà bay, treo ở không trung tản ra ánh sáng vàng mỏng manh.

Kỳ Vũ Thu cầm lá bùa, vừa lòng nhìn ánh sáng trên phù văn, tay cậu vẫn không dừng lại.

Vẽ xong bảy lá bùa, sắc mặt Kỳ Vũ Thu nghiêm túc đem một ít tro cốt để lên giữa bàn, dùng đồng tiền đè bảy lá bùa chiêu hồn lại, sắp xếp dựa theo vị trí của Bắc Đẩu Thất Tinh.

“Du hồn lang thang, đang ở nơi nào, ba hồn nhanh về, bảy phách tiến đến, cấp tốc nghe lệnh!”

Kỳ Vũ Thu nhanh chóng ấn thủ quyết đọc chú chiêu hồn, cuối cùng dùng một ngón tay chỉ vào xương ngón tay ở trung tâm bắc đấu thất tinh trận.

Trong phòng có một cơn gió nhẹ thổi lên, tiếp theo oán khí che trời lấp đất ùa vào, hướng tới Bắc Đẩu thất tinh trận, thất tinh trận lóe ánh sáng mỏng manh, ngăn oán khí ở ngoài xương ngón tay.

Oán khí tức giận vì không tìm thấy túc thể, giống ruồi nhặng không đầu đánh thẳng loạn xạ giữa không trung trong phòng.

Kỳ Vũ Thu thay đổi thủ quyết, nhanh chóng lấy xương ngón tay bỏ vào giữa lá bùa định hồn phù được xếp thành hình tam giác, sau đó lấy bút chấm chu sa vẽ một đoạn văn tự.

Oán khí dần bị hút vào trong lá bùa tam giác, tiếng kêu rên truyền ra, lá bùa bất an nhảy qua nhảy lại trên bàn.

Cậu duỗi tay nhẹ nhàng cầm lấy lá bùa, nói: “Tôi không muốn hại nhóc, ba hồn nhóc chưa tan vẫn còn cơ hội đầu thai, nếu còn lang thang bên ngoài một chút linh thức còn lại không sớm thì muộn cũng tiêu tán hết, đến lúc đó thật sự bị hồn phi phách tán.”

“Thù của nhóc tôi báo, tôi cam đoan với nhóc nhất định sẽ trừng phạt người làm hại nhóc.”

Lá bùa dần dần ngừng chuyển động, nằm an tĩnh trong lòng bàn tay cậu, lúc này Kỳ Vũ Thu mới cười cất nó vào túi của mình.

Về phần tên súc sinh kia, chỉ cần cậu ta còn sống nhất định sẽ chạy không thoát.

Thu ba hồn của đứa bé xong, Kỳ Vũ Thu lấy một nhúm tóc ra, tóc này cậu vừa mới nhổ từ trên đầu của Thành Khải xuống. Đốt tóc, đem tro trộn với chu sa, Kỳ Vũ Thu lại lấy bút vẽ một lá bùa nữa.

Ngòi bút chuyển động, phù văn trên giấy vàng dần dần thành hình, hoa văn quỷ dị tạo thành hình người, vé nét cuối cùng, hình nhân kia lại chuyển động

“Đi!” Kỳ Vũ Thu điểm vào giữa trán của hình nhân, hoa văn bằng chu sa trên hình nhân mờ dần, sau đó biến mất, giấy vàng trở nên sạch sẽ. Kỳ Vũ Thu lấy giấy vàng xếp thành hình tam giác, nhét vào trong túi.

Cùng lúc đó, Thành Khải ngồi trên xe đột nhiên cảm thấy ngực nóng lên, cậu ta kéo áo khoác ra, kêu tài xế mở điều hòa, lại không nhìn thấy ở ngực cậu ta có một tơ hồng vẽ thành hình nhân hiện lên, lại dần dần biến mất.

Sau khi dẹp hết chu sa với giấy vàng còn dư, Lưu Hạo đã dọn hành lý lên xe xong, Kỳ Vũ Thu khóa cửa lại, thuận tay dán lá bùa, đỡ phải có chó mèo tùy tiện đi vào.

Biệt thự Mẫn Dục nằm ở khúc ngoặt sông, là khu biệt thự có khoảng cách gần với công ty anh nhất, tấc đất tấc vàng.

Xe đi vào bãi đỗ xe lầu một, Lưu Hạo đưa cậu vào tháng máy nói: “Hôm nay Mẫn tiên sinh không ở nhà, dì với chú Lưu đều xin nghỉ, phòng ngủ ở lầu hai, ngài tự đi dọn dẹp trước một chút.”

Phòng ngủ chính ở phía nam lầu hai, bên cạnh phòng ngủ chính là phòng ngủ phụ chuẩn bị cho Kỳ Vũ Thu.

Kỳ Vũ Thu kéo hai vali lớn, mở cửa phòng ngủ phụ ra. Nói là phòng ngủ phụ nhưng không gian bên trong vẫn rất lớn, đi vào phía bên trái cửa là nhà vệ sinh với phòng để đồ.

Cậu mở hai vali ra, đem quần áo dọn vào phòng để đồ, sau khi dọn xong đầu cậu nặng trĩu.

Quần áo của nguyên thân không phải bó sát người thì là trái một lỗ phải một lỗ, cậu hoài nghi liệu mình có thể nhét vừa chân vào những cái quần đó hay không.

Đáng sợ nhất chính là cậu lấy ra mấy mảnh vải làm thành quần……

Đầu Kỳ Vũ Thu đầy xám xịt nhìn mấy miếng vải kia, cậu không ngờ áo sơ mi quần jean cậu đang mặc trên người là bộ quần áo bình thường duy nhất trong tủ quần áo của nguyên thân.

Ném mảnh vải vào bên trong túi, Kỳ Vũ Thu đóng phòng để đồ lại, mắt không thấy tâm không phiền.

Lăn lộn lâu như vậy sắc trời cũng đã dần tối, Lưu Hạo nấu cơm cho cậu xong thì rời đi.

Kỳ Vũ Thu ăn cơm xong trở lại phòng ngủ của mình, lấy chu sa với giấy vàng ra.

Cậu kéo cái bàn tới gần cửa sổ, dựng một cái tháp nhỏ bằng tiền Ngũ Đế, lấy lá bùa giữ ba hồn của đứa bé ra để trên mặt bàn, sau đó vẽ mấy lá Tĩnh Tâm Phù xếp thành hình tam giác đặt ở xung quanh.

“Đêm nay là trăng tròn, nhớ rõ phải hấp thu ánh trăng cho tốt, tu bổ thần hồn.”

Tờ giấy giật giật.

“À đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên vẫn còn có cái này.” Nói xong cậu móc di động ra, nhấn mở phần mềm âm nhạc, tìm 《 Quá Thượng Tam Sinh Giải Oan Diệu Kinh 》, đặt ở trên bàn.

Loại oan hồn này phải liên tục niệm chú tiêu trừ oán khí, có di động cậu chỉ cần niệm một lần là có thể phát lại nhiều lần, không cần phải niệm mấy tiếng đồng hồ.

Tôi quá là thông minh, Kỳ Vũ Thu vuốt cằm đắc ý cười.

Rửa mặt xong, cậu để mặc kệ di động vang lên, nằm trên giường ngủ.

Ánh trăng sáng tỏ xuyên thấu qua cửa kính chiếu vào bàn, tờ giấy kia giật giật, một cổ hắc khí bay ra biến thành hình dáng đứa nhỏ.

Đứa nhỏ đầu trọc chạy tới chỗ di động, vẻ mặt ủ rũ vươn tay nhỏ ra nhưng không lấy được, âm thanh niệm chú vẫn cứ vang khắp phòng thật phiền.

Đứa nhỏ che vẻ mặt đầy hắc khí lại, dần dần biến thành chết lặng, cuối cùng ngồi ngốc ở trên cửa sổ, ôm chính mình lại thành một cục.

Kỳ Vũ Thu ngủ một giấc dậy, duỗi người, trợn mắt nhìn đứa nhỏ đầu trọc đầy hắc khí trốn dưới chân giường.

“Nhóc ở đây làm gì? “Kỳ Vũ Thu xoa mắt, nhìn về phía cửa sổ, phát hiện di động đã tắt: "Thì ra là không còn âm thanh nữa.”

Đứa nhỏ nhe răng, Kỳ Vũ Thu an ủi nó nói: “Nhóc yên tâm, tôi sẽ kêu Lưu Hạo mua một cái máy chuyên phát nhạc, nhóc xem hắc khí trên người của nhóc đã tan không ít so với ngày hôm qua, nếu phát âm thanh một ngày hai mươi bốn tiếng không ngừng thì sẽ nhanh chóng tan hết.”

Hắc khí trên người đứa bé bất động trong chốc lát, vội vàng lắc đầu, tỏ vẻ nó không cần nghe niệm chú một ngày hai bốn tiếng!

Kỳ Vũ Thu duỗi tay vỗ đầu trọc của nó: “Không cần lo, không tốn bao nhiêu tiền, nhóc đừng ngượng ngừng, Tiểu Quang.”

“Tiểu Quang”:……

Nó yên lặng thu liễm hắc khí trên người, chui vào trong giấy.

Kỳ Vũ Thu lấy điện thoại đi sạc, rửa mặt xong, xuống lầu đi vào phòng bếp tính làm đồ ăn

Nửa phút sau thần sắc bình tĩnh đi ra.

Cậu không biết sử dụng mấy đồ làm bếp trong đó nên cũng không làm khó chính mình.

Caaui về phòng mở nguồn điện thoại, vừa vặn có một tin nhắn được gửi tới.

“9 giờ tôi về.” Tin nhắn được gửi tới từ một số lạ.

Nhưng mà vừa thấy đã biết là Mẫn Dục, Kỳ Vũ Thu nhìn thời gian, mới 8 giờ rưỡi, vội vàng gọi điện thoại cho anh.

Tiếng chuông vang lên thật lâu mới có người nhấc máy, Kỳ Vũ Thu nói: "Anh đang ở đâu? Nếu chưa tới thì mua cho tôi một ít đồ ăn đi.”

Bên kia trầm mặc hồi lâu mới truyền đến một tiếng cười trầm thấp: “Được, cậu chờ một chút.”

“Được, anh mua nhiều chút, lượng cơm ăn của tôi rất lớn, cảm ơn!” Nói xong lập tức cúp điện thoại.

Mẫn Dục nhìn điện thoại bị cúp máy, khóe miệng còn cong lên một độ cung lớn.

“Đi Ngọc Xuân Các.” Anh nói với tài xế.

Sau khi Kỳ Vũ Thu đánh xong hai bộ quyền, uống hai hộp sữa bò, Mẫn Dục mới mang đồ ăn sáng về.

Vệ sĩ đem đồ ăn xuống nhà bếp, dọn ra, Mẫn Dục cười duỗi tay ý bảo Kỳ Vũ Thu mau đi ăn cơm.

Kỳ Vũ Thu đang ngồi ở nhà ăn, nhìn đồ ăn trên bàn lâm vào trầm mặc.

“Người ta nói mang thai thích ăn chua, tôi đặc biệt mua riêng mấy món ăn này cho cậu, nếm thử có hợp khẩu vị không?” Mẫn Dục đẩy một đĩa mơ chua đến trước mặt cậu, mỉm cười nói.

Kỳ Vũ Thu nhìn canh chua củ cải, thịt xào mộc nhĩ, sườn heo chua ngọt trước mặt, nước miếng trong miệng đã chảy ra.

Cậu bỏ một miếng mơ chua vào miệng, vị chua kinh khủng, nhanh chóng nâng cao tinh thần!

“Ăn ngon không?” Mẫn Dục chờ mong hỏi.

Kỳ Vũ Thu căng da đầu nói: “Ăn ngon.”

“Ăn ngon thì sau này mỗi ngày tôi cho người đưa tới một hộp, cậu cứ ăn từ từ.”

“Không không, không cần,” Kỳ Vũ Thu nhanh chóng cự tuyệt: “Thật ra tôi không thích ăn quá chua.”

Ý cười trong mắt Mẫn Dục không che được, mặt ngoài lại vô cùng kinh ngạc nói: "Người xưa nói thích ăn cay là mang thai nữ, xem ra trong bụng cậu là một tiểu công chúa.”

Kỳ Vũ Thu:……

Chuyện đứa bé vẫn không bỏ qua được, thời gian thật sự không thể làm quên mọi thứ, cậu đành chấp nhận vậy!

Kỳ Vũ Thu oán hận uống canh củ cải mới làm vị chua trong miệng biến mất.

Dưới sự "chăm sóc" của Mẫn Dục, Kỳ Vũ Thu ăn hết đồ ăn không chừa lại một miếng, hương vị sao, trừ bỏ quả mơ có hơi chua thì còn lại hương vị khá ngon~

“Hôm nay có ra ngoài làm việc không?” Mẫn Dục hỏi cậu.

Kỳ Vũ Thu gật đầu, hôm nay sẽ có người tới tìm cậu, chắc chắn phải đi ra ngoài.

Mẫn Dục cũng gật đầu, không lên tiếng nữa.

Lúc này Lưu Hạo vừa vặn tiến vào, Kỳ Vũ Thu chào hỏi anh ta một tiếng rồi đi ra cửa.

Sau khi ra ngoài, chú của Mẫn Dục chính là Thành Bảo Tuyền tức giận gọi điện thoại tới quở trách Kỳ Vũ Thu không tốt, một tiểu minh tinh mà dám to gan đánh em họ anh.

Mẫn Dục cười, tiểu gia hỏa này thật là ngoài dự kiến của anh.

Người trong điện thoại còn đang mắng, Mẫn Dục không chút để ý đánh gãy ông ta: “Em ấy đã lãnh chứng với tôi, có muốn tôi đến xin lỗi em họ Thành Khải thay em ấy không?”

Chú anh nghẹn lời, lập tức không dám hé răng.

“Vũ Thu vẫn là đứa nhỏ, Thành Khải lớn hơn em ấy, không biết nhường em ấy một chút hay sao?”

Thành Bảo Tuyền không nghĩ tới Mẫn Dục lại che chở tiểu minh tinh kia đến vậy, không phải nói từ sau khi kết hôn anh không gặp mặt tiểu minh tinh kia hay sao?

Ông ta bình tĩnh lại, nhà họ Thành không dám đắc tội Mẫn Dục, vì thế vội vàng nói: "Chỉ là chuyện con nít đánh nhau, chú muốn nói với con một tiếng thôi.”

“Tôi đã biết, đa tạ ngài quan tâm, không còn việc gì thì cúp máy đây."

“Tít ——”

Điện thoại bị cắt đứt, Thành Bảo Tuyền tức giận ném điện thoại xuống sô pha, nói: “Cái thằng nhãi ranh Mẫn Dục này, dám nói chuyện với tao như vậy."

Thành Khải ngồi ở sô pha âm ngoan nói: "Nếu anh ta đã muốn che chở tiện nhân kia như vậy con sẽ đánh chết nó.”

Thành Bảo Tuyền cũng cảm thấy nên giáo huấn Kỳ Vũ Thu một chút, thở dài nói: “Con đừng hành động theo cảm tính, đi tìm cô con, kêu cô con ra mặt thì Mẫn Dục cũng không dám nói gì.”

Thành Khải cười nói: “Ba, ba yên tâm, Mẫn Dục tuyệt đối không phát hiện được.”

Thành Bảo Tuyền vỗ vai con trai, đột nhiên phát hiện sắc mặt của cậu ta tái nhợt, khóe mắt đỏ lên, cả người âm khí nặng nề.

“Con làm sao vậy, sao mặt lại trắng như thế?”

Thành Khải sờ mặt chính mình, nhíu mày nói: “Có thể do nhiệt độ điều hòa, ba, tăng nhiệt độ lên đi, con hơi lạnh.”

Thành Bảo Tuyền nhìn mặt trời rực rỡ bên ngoài, vừa muốn nói đưa cậu ta đi bệnh viện khám xem Thành Khải đã ngã quỵ trên mặt đất, không có tiếng động.

Ông ta giật mình, hô lớn: “Mau, đưa đi bệnh viện, đưa đi bệnh viện nhanh!”