Chương 9

Edit: Cà Phê Đá Muối

Ở trên xe Cố Trường Thanh lại cảm ơn Kỳ Vũ Thu lần nữa, cũng đưa quà tạ lễ đã chuẩn bị cho cậu, là hồ lô ngọc khắc bát quái đồ rất tinh xảo, không lâu trước đây ông ta đấu giá được từ thương hội.

Kỳ Vũ Thu nhận hồ lô ngọc vô cùng phấn khích, hồ lô này không chỉ là một vật trang trí mà mặt ngoài khắc bát quái, bên trong còn khắc kinh văn của Đạo gia, là một pháp khí cao thâm từng được đạo gia sử dụng.

“Cố tiên sinh, phần lễ vật này của chú tôi xin nhận, chuyện của chú tôi sẽ thay chú giải quyết.”

Cố Trường Thanh sửng sốt một chút, ba của ông ta đã liên hệ với Kỳ Vũ Thu trước rồi à?

Kỳ Vũ Thu thấy thế cười nói:

“Sống mũi cao thẳng, ngũ nhạc* đầy đặn, là người có lòng chính trực, mọi chuyện nhất định sẽ thuận lợi. Nhưng hiện giờ sống mũi lại xuất hiện hoành văn, sự nghiệp sắp tới khẳng định bị hao tổn, không tránh được tai họa hao tiền tài.”

*Ngũ nhạc tương ứng ngũ hành, Ngũ nhạc tức trán là Hành sơn, cằm là Hằng sơn, mũi là Tung sơn, gò má trái là Thái sơn, gò má phải là Hoa sơn.

“Ấn đường của chú u ám biến thành màu đen, gần nhất chỉ sợ chú cùng người thân trong gia đình gặp tai họa đẫm máu.”

Cố Trường Thanh nhớ tới chuyện ngày hôm qua tim không khỏi đập mạnh, nếu không nhờ lá bùa kia chỉ sợ hiện tại ông ta đã nằm ở bệnh viện.

Tiền tài là vật ngoài thân, không có thì không có, nhưng người nhà của ông ta tuyệt đối không thể xảy ra chuyện!

“Kỳ tiên sinh, chuyện này nhờ ngài!”

Nửa giờ sau, xe đi vào nhà cũ của nhà họ Cố, Kỳ Vũ Thu vừa mới xuống xe, đứa nhỏ ngồi xổm ở cửa giống như viên đạn vọt vào trong lòng ngực cậu.

“Anh trai!” Đôi mắt tiểu Hi tỏa sáng, ngọt ngào ngửa đầu cười.

Kỳ Vũ Thu khom lưng bế đứa nhỏ lên, cười tủm tỉm nói: “Anh đã nói không lâu nữa chúng ta sẽ gặp nhau mà.”

Tiểu Hi hôn bẹp một cái trên mặt cậu, cười hì hì nằm trong lòng ngực cậu, nhìn người cha Cố Trường Thanh miệng chua lòm.

“Tiểu Hi, đi tìm ông nội chơi được không, chờ anh trai làm xong sẽ tới chơi với con.” Cố Trường Thanh vẫy tay, để dì ôm Tiểu Hi đi.

Tiểu Hi ôm Kỳ Vũ Thu không buông tay, cuối cùng cậu lại hứa hẹn xong việc sẽ tìm đến y chơi mới chịu rời đi.

Ông Cố cười ha hả nhìn một màn này, nói: “Cậu trai trẻ, tiểu Hi có duyên với cậu, cậu xem ngay cả ba mà nó cũng không để ý tới, chỉ ôm cậu không buông.”

Kỳ Vũ Thu hôn lên bàn tay nhỏ nhắn mũn mỉm của tiểu Hi vui tươi hớn hở nói: “Chắc là thấy tôi lớn lên đẹp trai nhỉ?”

Cố Trường Thanh cũng nhịn không được cười ra tiếng.

Sau khi ông Cố ôm đứa nhỏ vào nhà, Kỳ Vũ Thu nhìn xung quanh sân nhà họ Cố nói: “Nhà chú tích thiện ở nhiều thế hệ, con cháu có phúc trạch, sự việc lần này không phải tai họa, hoàn toàn là do người gây ra.”

“Do người gây ra?” Cố Trường Thanh cắn răng, ông ta chưa bao giờ đối địch với ai, tuy ông ta có mâu thuẫn trong kinh doanh nhưng trước nay đều quang minh chính đại, không có làm bất kì thủ đoạn gì, rốt cuộc là người nào lại hạ độc thủ như thế với ông ta!

Kỳ Vũ Thu gật đầu, dạo sân vườn phía trước một vòng, theo con đường nhỏ đến sau sân vườn, sân sau có cửa nối thẳng với một ngọn đồi nhỏ, bước lên đồi núi có thể quan sát toàn bộ khu vực.

Vị trí nhà cũ của nhà họ Cố vô cùng tốt. Khu biệt thự này lúc trước khẳng định có thỉnh phong thuỷ sư tới xem, một dòng sông chảy ra từ phía đông núi Long Tuyền, giống con rồng uốn lượn từ đông sang tây chảy khắp khu vực, tòa nhà của nhà họ Cố nằm ở đầu rồng.

Long mạch nhỏ này tuy rằng vô cùng yếu nhưng vẫn dư khả năng để bảo vệ những người xung quanh, mà nhà cũ nhà họ Cố lại nằm ở vị trí đầu rồng, chiếm ba phần vận khí của cả long mạch, vận may của long mạch hỗ trợ lẫn nhau, muốn không phát đạt cũng khó.

Nhưng mà long mạch vừa mới hình thành lại sắp chết, Kỳ Vũ Thu đứng ở đầu rồng, cảm nhận được một luồng khí tàn lụi, hơi thở của luồng khí này xen lẫn giữa oán hận phản bội cùng không cam lòng.

Mà nhà họ Cố ở chổ đầu rồng, đương nhiên sẽ phải hứng chịu lửa giận của long mạch, nếu không phải có tổ tiên phù hộ một nhà Cố Trường Thanh đã sớm cửa nát nhà tan.

Sắc mặt Kỳ Vũ Thu âm trầm, loại linh vật của trời đất này một khi bị tiêu diệt cổ oán khí lớn trong khoảng thời gian ngắn sẽ lan đến những nơi có vật sống.

Đến lúc đó, cho dù là con người hay là động vật cũng sẽ chết để tế cho long mạch đã mất đi.

Vì đối phó Cố Trường Thanh mà lại muốn hại chết nhiều mạng như vậy, thật sự là đáng chết!

“Kỳ tiên sinh, có phát hiện gì sao?” Cố Trường Thanh thấy sắc mặt cậu không tốt, tim đập nhanh, tiến lên hỏi.

Kỳ Vũ Thu gật đầu: “Trừ bỏ nhà của chú người ở xung quanh đây có hay xảy ra chuyện hay không?”

Cố Trường Thanh suy nghĩ: “Phần lớn người ở nơi này đều là người già trong nhà, hai tuần trước ba của lão Chu qua đời. Chỉ là vị lão tiên sinh kia đã hơn 80 tuổi, cũng coi như là hỉ tang.”

Kỳ Vũ Thu nhíu mày, nói: “Sau khi ông lão nhà họ Chu qua đời trong nhà có xảy ra chuyện nào khác không?”

Cố Trường Thanh lắc đầu: “Không nghe nói trong nhà lão Chu xảy ra chuyện gì.”

Oán khí đã theo long mạch di tán khắp cả khu biệt thự, lúc này ông lão qua đời khẳng định đã chịu ảnh hưởng của oán long, không nên như thế.

“Mang tôi đi nhìn xem.”

Cửa nhà họ Chu đóng chặt, Cố Trường Thanh tiến lên ấn chuông cửa cũng không có người trả lời, ông ta móc điện thoại định gọi cho lão Chu, Kỳ Vũ Thu duỗi tay ngăn cản ông ta: “Đừng gọi, sợ là bọn họ đã không còn ở nơi này.”

Cố Trường Thanh nhìn không thấy cậu lại thấy rõ ràng, một đồ vật màu đen trong viện bị tượng kỳ lân đè ở hồ nước không thoát ra được, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng kêu la thảm thiết mà người thường không nghe thấy.

Chỉ sợ đây là Chu lão tiên sinh đã qua đời hai tuần trước. Qua đời ở nơi có oán long khẳng định sẽ mang đến ảnh hưởng cho người trong nhà, hiện giờ ông lão bị đè ở nơi này có thể tránh tai ương, còn có thể ngăn trở một kiếp cho nhà họ Chu sau khi long mạch hoàn toàn tiêu vong.

Quả thực là một công đôi việc.

“Ông Chu thật sự là hỉ tang sao?” Kỳ Vũ Thu cười lạnh, đúng là trùng hợp ngẫu nhiên.

Cố Trường Thanh không phải ngốc, nghe ra ngữ khí Kỳ Vũ Thu không bình thường, trầm giọng nói: “Có quan hệ với lão Chu sao?”

Ông ta đã quen lão Chu được mười năm, lúc trước lão Chu dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, ông ta thấy năng lực người này không tồi nên ra tay giúp đỡ. Lão Chu có thể có gia nghiệp như hôm nay không nói là công lao của ông ta, nhưng tốt xấu gì cũng có phần giao tình?

Cố Trường Thanh không thể tin được, lão Chu luôn miệng nói cảm tạ ông ta nhưng lại làm ra chuyện ác độc như vậy.

“Có phải có quan hệ với ông ta hay không ngày mai sẽ biết.” Kỳ Vũ Thu lấy một lá bùa ra, gấp mấy lần rồi ném vào trong viện: “Chú yên tâm đi, nếu thật là ông ta thì tuyệt đối không chạy thoát được đâu.”

Cách vài mét, lá bùa chuẩn xác dán ở tượng đá kỳ lân, sau khi tiếp xúc trong nháy mắt đã bị thiêu cháy. Lá bùa cháy xong, hai tròng mắt tượng kỳ lân nổ tung.

Cố Trường Thanh nhìn Kỳ Vũ Thu nhẹ nhàng bâng quơ đã làm nổ tượng kỳ lân, ánh mắt nhìn cậu có thêm vài phần kính sợ.

Kỳ Vũ Thu nhìn hắc khí hình người bay ra cửa lớn, lại đánh một lá bùa lên người hắc khí lần nữa, thấy y cúi đầu nhìn về phía này mới vừa lòng cười nói: “Có thù oán gì thì cứ đi, ngày mai sau khi mặt trời lên nhớ rõ nên trở nơi ông nên về.”

Cố Trường Thanh nhìn Kỳ Vũ Thu nói chuyện với không khí, rùng mình một cái.

Kỳ Vũ Thu thấy thế an ủi ông ta: “Không cần sợ, cả người chú đầy chính khí, cho dù có thứ gì đi theo mỗi ngày chú cũng nhìn không thấy.”

Vốn dĩ không sợ, Kỳ Vũ Thu vừa nói như vậy đột nhiên Cố Trường Thanh cảm thấy nhiệt độ xung quanh nháy mắt giảm xuống.

Kỳ Vũ Thu cùng Cố Trường Thanh trở về theo đường cũ, sau khi trở lại nhà họ Cố cậu kêu Cố Trường Thanh đưa ông lão với tiểu Hi ra ngoài, thuận tiện chuẩn bị một ít đồ vật.

Phần đầu long mạch nằm ở nhà họ Cố, đồ vật gϊếŧ chết long mạch dĩ nhiên cũng ở gần nhà họ Cố, Kỳ Vũ Thu cắt ngọc thạch Cố Trường Thanh đưa thành cây cột nhỏ dài một thước, khắc lên tám phù văn càn khảm cấn chấn tốn ly Khôn đoái để phân biệt, sau đó đứng ở vị trí xung quanh đầu rồng.

Sau khi dựng cột, cậu lấy ống mực quấn lên, bao quanh toàn bộ khu vực, sau đó chỉ vào vị trí ở giữa: “Đào đi.”

Cố Trường Thanh lập tức cầm xẻng đào, đào nửa giờ, lúc đào sâu khoảng một mét đáy hố lộ ra nửa thanh gỗ.

Kỳ Vũ Thu nhìn thấy đầu gỗ thì kêu Cố Trường Thanh đi lên, chính mình nhảy xuống dưới, trước tiên dán tám lá bùa trừ tà lên đầu gỗ, sau đó lấy tám thanh ngọc vừa khắc đóng vào.

Mỗi một thanh ngọc đóng sâu vào một phân đều có gió thổi qua, chờ đóng vào hết thì cuồng phong gào thét, truyền ra một tiếng rống lớn, Cố Trường Thanh bị thổi ngã trái ngã phải, chỉ có thể ôm chặt cây ở bên cạnh.

“Kỳ tiên sinh, đây là thứ gì?”

Kỳ Vũ Thu nhìn hoa văn đen đỏ lộ ra ở đầu thanh gỗ, nói: “Đây là thứ đóng đinh long mạch.”

Thanh gỗ này ngâm trong máu chín chín tám mươi mốt ngày, mỗi ngày cần phải đổi một loại máu, yêu cầu hành hạ vật còn sống cho đến chết chỉ thừa một hơi cuối cùng, sau đó lấy máu dưới tình trạng người vẫn còn thanh tỉnh.

Sau khi ngâm máu, chôn những thanh gỗ này ở nơi bẩn thỉu nhất, âm độc nhất 49 ngày, cuối cùng sẽ trở thành vật khắc tinh của linh vật trời đất.

Mấu chốt nhất chính là bước cuối cùng để bào chế thứ này phải dùng máu của người chế tác vẽ phù văn lên.

Kỳ Vũ Thu cười lạnh dùng đao nhẹ nhàng cạo tàn lưu bột phấn của hoa văn nhét vào ngực của người giấy, cắn ngón áp út, điểm một chút vào giữa trán người giấy, người giấy lập tức đứng lên.

Cố Trường Thanh thấy một màn như vậy lông tơ dựng đứng, biểu tình mạnh mẽ ổn định lặng lẽ di chuyển ra sau lưng Kỳ Vũ Thu.

Dùng đinh ghim người giấy xuống mặt đất, Kỳ Vũ Thu lại nhảy vào hố lần nữa. Mỗi lần một long mạch ra đời đều có vô số trung hợp cùng mấy ngàn năm tích lũy, long mạch này còn chưa hoàn toàn bị tiêu diệt, cậu muốn thử một lần xem có thể cứu nó trở về hay không.

Móc cổ ngọc hình rồng do Cố Trường Thanh tốn số tiền lớn mua về ra, Kỳ Vũ Thu dùng mực trộn với cát vàng vẽ một trận đồ trên mặt đất, đem cổ ngọc đặt ở trong trận.

Vận khí tràn ngập trong long mạch dần dần tụ tập đến đầu rồng, hội tụ thành một một đám lao vào trong trận, cuối cùng hóa thành một con rồng nhỏ lớn bằng lòng bàn tay.

Thân hình tiểu long suy yếu cọ mặt Kỳ Vũ Thu, chui vào trong cổ ngọc, hoàn toàn ngủ say.

Kỳ Vũ Thu cầm cổ ngọc tới thở dài, việc có thể làm cậu đều làm, long mạch này hoàn toàn bị phế, chỉ hy vọng long linh đừng tan, có thể lại sinh ra long mạch lần nữa.

Mắt Cố Trường Thanh nhìn cổ ngọc trong tay Kỳ Vũ Thu, nói: “Có thể để tôi sờ một chút được không?”

Người Trung có tình cảm đặc biệt với rồng, tuy ông ta đã qua tuổi 40 nhưng nhìn thấy tiểu long xuất hiện cũng kích động muốn nhảy lên, quên mất dưới lòng bàn chân mình có người giấy thiếu chút nữa làm ông ta ngã ngồi xuống đất.

Kỳ Vũ Thu đặt ngọc vào trong tay ông ta: “Long linh đã ngủ say, không biết khi nào mới có thể tỉnh lại.”

Cố Trường Thanh thật cẩn thận cầm cổ ngọc, tim bắt đầu đập nhanh, sắc mặt cũng đỏ lên, thứ ông ta cầm trong tay chính là rồng đó!

Kỳ Vũ Thu đi đến phía trước người giấy, nhổ đinh từ trên đầu nó xuống, cầm bút vẽ chiêu hồn phù trên đầu và tay của người giấy.

Theo ngòi bút của cậu, ngũ quan nghiêng lệch trên mặt người giấy dần dần di chuyển đến vị trí chính xác, đôi mắt được vẽ bằng bút cũng chuyển động một chút, toàn bộ người giấy trở nên sống động.

Cố Trường Thanh ỷ vào có “Thần long” hộ thể, thật cẩn thận đứng ở phía sau cậu, thấy một màn như vậy lại thiếu chút nữa bị dọa hết hồn:, “Nó, tròng mắt nó chuyển động!”

Vừa dứt lời, người giấy càng thêm sống động hơn, nhe răng trợn mắt giãy giụa, Kỳ Vũ Thu dùng bút chu sa điểm vào trán nó, thế mà lá bùa màu vàng giống như bị bỏng cháy bốc khói, mà người giấy chỉ còn lại tiếng la thảm thiết.