Chương 6

Edit: Cà Phê Đá Muối

Trong phòng bệnh, đi qua ghế sô pha và bàn trà, đến cạnh cửa sổ là một giường bệnh.

Người đàn ông mặc đồ bệnh nhân ngồi trên giường, cúi đầu không biết đang xem cái gì.

Kỳ Vũ Thu vừa nhìn đã bị hấp dẫn, trên người đàn ông này có sát khí rất mạnh!

Sát khí được chia thành nhiều loại, có âm sát, huyết sát, tà sát, tất cả các sát khí này sinh thành quanh năm suốt tháng ở nơi âm tà, hoặc là sau khi tu luyện tà vật của lệ quỷ nhiều năm mà thành. Nhưng sát khí trên người đàn ông trước mặt lại không thuộc bất kì loại sát khí nào ở trên.

Đây là dương sát, chuyên khắc tà vật, thường thấy nhiều nhất trên người của nha môn, cho nên từ xưa tà vật không dám tới gần bọn họ. Dương sát trên người Mẫn Dục như một thanh đao sắc nhọn, dường như muốn ngưng tụ thành hình, cái hộp kia cơ bản không thể tạo thương tổn gì với anh.

Trước nay Kỳ Vũ Thu chưa từng thấy qua dương sát nồng đậm như thế.

Người đàn ông ngồi trên giường ngẩng đầu nhìn, lộ ra một gương mặt tuấn mỹ.

Một người đẹp như thế trước nay Kỳ Vũ Thu cũng chưa từng thấy qua, trong khoảng thời gian ngắn lại ngây ngẩn cả người.

Người đàn ông nhíu mày, ý bảo cậu ngồi đi.

Vì thế Kỳ Vũ Thu kéo ghế tới trước giường bệnh ngồi xuống.

Ừ, càng đến gần càng thấy đẹp.

Mày kiếm mắt sáng, đây chính là Mẫn tổng à!

“Cậu cười cái gì?” Mẫn Dục mở miệng, giọng nói từ tính trầm thấp.

Kỳ Vũ Thu sờ mặt chính mình: “Tôi có cười à? Không có!”

Cậu không cười!

Mẫn Dục nhìn người trước mặt đang không khống chế được nhếch miệng lên, không hiểu cậu đang làm cái quái gì.

Kỳ Vũ Thu đặt cái hộp ở trên tay xuống bàn, oán khí của cái hộp kia vừa tới gần Mẫn Dục đã tiêu tán.

Tầm mắt Mẫn Dục nhìn về phía cái hộp, hỏi: “Đây là thứ gì?”

“À, đây là quà tôi tặng anh.” Kỳ Vũ Thu mở hộp ra, ngọc bích dưới ánh mặt trời lấp lánh rực rỡ.

Mẫn Dục chỉ tùy ý nhìn một cái sau đó thu ánh mắt lại, cúi đầu tiếp tục xem văn kiện.

Kỳ Vũ Thu nhìn chằm chằm sườn mặt anh, khẽ nhíu mày.

Sát khí trên người Mẫn Dục quá nặng, tuy là dương sát nhưng sát khí vẫn là sát khí, sẽ làm ảnh hưởng đến mệnh cách của anh. Hiện tại duyên cha mẹ anh mỏng, khắc vợ khắc con, tuy không phải là Thiên Sát Cô Tinh nhưng cũng là mệnh cô độc.

Tính dương của dương sát được quyết định bới tâm tính của con người, hiện tại tâm tính Mẫn Dục ôn hòa, làm người chính trực nên sát khí là dương. Nhưng nếu có một ngày tâm tính anh mất cân bằng, với sát khí nồng đậm như thế dễ bị người không tốt lợi dụng, chắc chắn sẽ trở thành mối họa lớn.

Ban đầu Kỳ Vũ Thu chỉ muốn nhanh chóng giải quyết cổ trong bụng, chặt đứt đoạn nghiệt duyên này, nhưng hiện tại xem ra cậu phải ở lại cho đến khi sát khí trên người Mẫn Dục được giải quyết.

Bà Mẫn kêu cậu dọn đến nơi ở của Mẫn Dục, thật đúng là chó ngáp phải ruồi.

“Cậu không có việc gì thì trở về đi.” Mẫn Dục lạnh nhạt nói.

Đây là muốn đuổi người.

Kỳ Vũ Thu khụ một tiếng, nghiêm túc nói: “Như vậy sao được, anh bị thương thành như vậy tôi nhất định phải ở lại chăm sóc, đừng khách khí, hai ta là quan hệ gì chứ!”

Mẫn Dục nhướng mày, cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn về phía Kỳ Vũ Thu.

Lần đầu tiên nhìn thấy đứa nhỏ này anh đã biết gương mặt cậu rất đẹp, nếu thanh lịch thì lại có một phần quyến rũ, nếu nhạt nhẽo thì có một phần nhàm chán. Chỉ là tổng thể gương mặt này vẫn luôn mang theo sự lấy lòng nịnh bợ, còn mang theo ba phần ngu xuẩn tâm cơ, gương mặt đẹp cũng chỉ có thể làm người ta cảm thấy chán ghét.

Một người ngu xuẩn, bình hoa vô liêm sỉ, đây là ấn tượng đầu tiên của anh đối với Kỳ Vũ Thu.

Nhưng anh không ngờ tới bình hoa này lại có lá gan lớn như vậy, dám xuống tay với anh, miệng vẫn luôn nói mang thai con của anh.

Lúc ấy Mẫn Dục chỉ cảm thấy buồn cười, cho dù kết quả kiểm tra ra cậu thật sự có dấu hiệu mang thai thì anh cũng chưa từng tin. Anh chỉ muốn biết mười tháng sau đứa nhỏ này lấy ở đâu ra một đứa con.

Bọn họ chỉ mới gặp mặt vài lần, trên mặt Kỳ Vũ Thu luôn mang theo nịnh nọt lấy lòng, mỗi lần có cơ hội thì cậu hận không thể bám lên người anh, làm người khác chán ghét đến cực điểm. Nhưng mà người ở trước mặt lại hơi không giống với người của mấy lần trước.

Ánh mắt đứa nhỏ này thanh thuần, còn có vài phần trong suốt, giống như dòng nước suối trong vắt không có tạp chất.

Vẫn là gương mặt kia nhưng lại mất đi vài phần nịnh bợ, vô cùng dễ nhìn.

Hơn nữa ánh mắt nhìn anh không còn nóng bỏng, ngược lại giống như đang nhìn một sự phiền toái?

Mẫn Dục cảm thấy vô cùng thú vị, hỏi: “Cậu cảm thấy quan hệ của chúng ta là gì?”

Kỳ Vũ Thu nghẹn lời, câu hỏi này làm cậu thật sự không biết nói gì.

“Nói đi, chúng ta là quan hệ gì?” Mẫn Dục nhìn gương mặt đứa nhỏ này dần ửng đỏ khóe miệng hơi nhếch lên, anh không ngờ còn có thể nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng trên gương mặt này.

Kỳ Vũ Thu tỏ vẻ già nua, nói: “Quan hệ gì anh còn không biết, chính là quan hệ giữa ba của đứa bé với ba của đứa bé đấy, anh nói xem đúng không ba của con tôi?”

Mẫn Dục nhìn bộ dạng mặt dày không biết xấu hổ của cậu, biểu tình trên mặt vẫn hồng đến mang tai, nở nụ cười.

Kỳ Vũ Thu tự nhủ không tức giận không tức giận, anh cũng chỉ là đứa nhỏ mới hai tám tuổi, tốt xấu gì mình cũng đã mấy trăm tuổi, sao có thể so đo với một đứa nhỏ.

"Con vẫn còn ổn chứ?” Mẫn Dục mang theo nụ cười xấu xa nhìn bụng Kỳ Vũ Thu.

Kỳ Vũ Thu chột dạ che bụng lại, bây giờ mà nói thật chắc chắn Mẫn Dục sẽ đuổi cậu đi, không được không được.

“Con vẫn rất tốt, anh đừng nhọc lòng.” cậu nói.

Mẫn Dục gật đầu, nghiêm túc nói: “Vậy là tốt rồi, hiện tại thai còn nhỏ phải chú ý nhiều hơn, ba tháng sau mới có thể ổn định, tôi sẽ kêu Lưu Hạo quan tâm cậu nhiều chút.”

Kỳ Vũ Thu đồng ý, cầm dao trên bàn gọt táo, gọt xong đưa cho anh: “Anh ăn đi.”

Chờ Mẫn Dục lấy quả táo cậu mới thở ra nhẹ nhõm.

“Tôi có thể dọn đến nơi của anh ở không?”

Nụ cười trên mặt Mẫn Dục dần biến mất, hỏi: “Mẹ tôi đi tìm cậu?”

Kỳ Vũ Thu gật đầu, phải đến gần cạumới có thể trông Mẫn Dục trước khi sát khí trên người anh biến mất.

“Vậy cậu muốn đến ở không?”

Dĩ nhiên Kỳ Vũ Thu gật đầu, thật ra cậu không muốn đến một chút nào, ở cùng nhau hằng nhau, nếu như sau khi giải quyết xong sát khí Mẫn Dục thích cậu thì không tốt. Không phải cậu tự luyến, lúc trước ở trên núi, hoa cỏ cây cối còn có mấy con tiểu hồ ly đều theo đuổi cậu không bỏ.

Thật là buồn đời, Kỳ Vũ Thu thở dài.

"Không muốn đến thì đừng đến, không ai có thể miễn cưỡng cậu.” Mẫn Dục nhướng mày.

“Không có, tôi rất vui lòng, còn có đứa nhỏ cũng cần phải bồi dưỡng tình cảm với anh.” Da mặt dày Kỳ Vũ Thu nói.

Mẫn Dục cười như không cười: “À, thì ra là như thế, vậy cậu trở về thu dọn hành lý chuyển qua đi, ngày mai tôi xuất viện.”

"Được, tôi ở nhà chờ anh.” Kỳ Vũ Thu đứng dậy rời đi không chút lưu luyến.

Mẫn Dục sửng sốt một chút, ánh mắt thâm trầm cười.

Lưu Hạo lại cùng Kỳ Vũ Thu về nhà cũ lần nữa lấy hành lý. Căn nhà trống trải thường ngày bây giờ vô cùng náo nhiệt, Kỳ Vũ Thu chưa đi vào đã nghe được giọng nói ríu rít trong phòng khách, cảm thấy hơi kỳ quái.

Cậu đẩy cửa ra, chưa kịp thấy rõ tình hình bên trong đã bị oán khí đập vào mặt làm lảo đảo.

Cổ oán khí này tràn ngập hận ý tận trời, màu đen đỏ hỗn loạn, thiên phú cộng tình của cậu quá cao, thậm chí còn nghe được tiếng khóc chói tai của trẻ con ở bên trong.

Trong nháy mắt sắc mặt Kỳ Vũ Thu tối sầm lại, toàn bộ cổ oán khí này đếu xuất phát từ trẻ con thậm chí là trẻ sơ sinh chưa khai thông linh trí. Không biết những đứa trẻ đó đã bị tra tấn vô nhân đạo tới mức nào mới sinh ra huyết tinh sát khí nồng đậm như vậy

“Này, sao lại không đi vào.” Có người nhìn thấy Kỳ Vũ Thu, hô một tiếng, tất cả người trong phòng khách đều nhìn qua, nhìn cậu giống như nhìn tên hề, trên mặt mỗi người đều mang theo nụ cười khinh miệt trào phúng.

Thanh niên lên tiếng cười xấu xa đi tới, nói: “Chậc chậc, mấy ngày không thấy mà đại minh tinh đã trở thành chị dâu tôi, thật đúng là ngoài dự kiến, may mắn hôm đó tôi không ngủ với cậu, nếu không chẳng phải đã đội nón xanh cho Mẫn Dục hay sao ha ha ha!”

Người xung quanh ùa theo cười to.

Kỳ Vũ Thu biết người đang nói chuyện là cháu trai Thành Khải của bà Mẫn, nguyên thân đã từng nói chuyện với cậu ta ở tiệc rượu, bị cười nhạo một phen thì từ bỏ tâm tư.

Cậu nhìn thấy dây chuyền trên cổ Thành Khải, oán khí cuồn cuộn không ngừng đúng là xuất phát từ nơi này. Nghĩ tới khuy măng sét của bà Mẫn cũng do người này đưa tới.

Thành Khải tìm một chổ, nửa nằm ở trên sô pha ý bảo Kỳ Vũ Thu lại đây. Cô cậu ta nói Kỳ Vũ Thu thay đổi, cậu ta không tin một tiểu minh tinh thì có thể giỏi đến mức nào.

"Rót rượu cho tôi.”

Cậu ta không một chút khách khí sai Kỳ Vũ Thu, tổng tài tập đoàn Mẫn thị thì làm sao, không phải cũng nhặt giày rách cậu ta không cần à. Thành Khải nhìn khuôn mặt tinh xảo của Kỳ Vũ Thu, tưởng tượng có thể chiếm lấy người của Mẫn Dục…… Nháy mắt có chút kích động.

Kỳ Vũ Thu chính là con rệp muốn bò lên cao, chỉ biết vâng vâng dạ dạ, chắc chắn sẽ không đi cáo trạng, cho dù có muốn cáo trạng thì cô cậu ta cũng sẽ không để cho Mẫn Dục làm gì cậu ta……

Thành Khải càng nghĩ càng kích động, ánh mắt không khỏi nóng lên.

Kỳ Vũ Thu nhìn thấy được cảm xúc trong tầm mắt mờ mịt của Thành Khải, chán ghét cách xa cậu ta, cười lạnh nói: “Thành tiên sinh, tôi sợ rượu tôi rót cậu không có phúc để uống.”

Thành Khải lập tức bùng nổ: “Cậu cảm thấy leo lên được người Mẫn Dục là ưu việt hơn người khác à? Tôi nói cho cậu biết, đừng hy vọng cô tôi chống lưng cho cậu, nếu bà ấy không chán ghét Mẫn Dục thì làm sao để anh ta cưới cậu, cậu có thể gả vào được sao?”

Nói xong đứng dậy muốn nắm bả vai Kỳ Vũ Thu, Kỳ Vũ Thu bắt lấy cổ tay cậu ta bẻ một cái, dùng một tay khác điểm nhẹ lên vai cậu ta,, trong nháy mắt Thành Khải xụi lơ trên mặt đất, không thể động đậy.

“Tôi muốn nói, uống rượu của tôi sợ là cậu không sống qua hôm nay, thế nào, còn muốn uống không?” Nói xong cậu duỗi tay lấy dây chuyền trên cổ Thành Khải, tay chạm vào mặt dây cảm thấy mát lạnh, hóa ra là xương ngón tay của trẻ con.

Kỳ Vũ Thu bóp nát mặt dây chuyền bạc, oán khí tận trời không có bạc giam cầm, nháy mắt nổ tung điên cuồng ùa vào thân thể Thành Khải.

Một cơn gió lạnh thổi qua phòng khách, mấy người vây quanh xem náo nhiệt rùng mình một cái theo bản năng.

Có người thấy Thành Khải ngơ ngác ngồi dưới đất vội vàng dìu cậu ta lên, nhìn Kỳ Vũ Thu quát lớn: “Anh là cái thá gì mà dám đánh anh Khải?”

“Anh Khải, anh nói với cô một tiếng, em mang tên tiểu tử này ra ngoài giáo huấn một trận, nếu không anh ta thật sự cho rằng anh chỉ có một mình!”

Thành Khải chỉ cảm thấy lạnh, đặc biệt lạnh, lạnh đến mức cậu ta nói không nên lời, run rẩy.

Người đỡ cậu ta cuối cùng cũng phát hiện dị thường, la lớn: “Anh Khải, mau gọi người, anh Khải anh bị sao vậy?”

Kỳ Vũ Thu âm trầm nói: “Không muốn chết thì trả lời thành thật, mặt dây chuyền với khuy măng sét đến từ nơi nào?”

Thành Khải nghe cậu hỏi chuyện mặt dây chuyền cùng hộp mới nhớ, cô có nói với cậu ta chuyện cái hộp đã bị phát hiện, muốn cậu ta nghĩ biện pháp khác.

Cậu ta run vài cái, cảm giác nhiệt độ cơ thể dần khôi phục, tâm trạng mới bình tĩnh trở lại, rời khỏi người đỡ cậu ta, âm hiểm cười nói: “Kỳ Vũ Thu, cậu dám đánh tôi, thứ gì à, tôi nói cho cậu biết, cho dù Mẫn Dục có ở đây thì cũng không thể làm gì được chuyện này!“

“Mặt dây chuyền lấy ở đâu?”

“Nghe không hiểu tiếng người có phải hay không? Đè nó lại cho tôi!” Thành Khải nổi giận, một tiện nhân bán thân thể cũng dám đánh cậu ta, hôm nay sẽ làm cho cậu biết, người hạ đẳng vĩnh viễn là người hạ đẳng.

Bốn năm người xông tới, Lưu Hạo đứng ở cửa thấy tình hình không ổn, đẩy mắt kính, xoắn tay áo lên, đi đến bên cạnh Kỳ Vũ Thu.

Kỳ Vũ Thu hừ lạnh một tiếng, cười nói: “Mấy thứ tép riu này còn chưa đủ cho tôi khởi động, một người yếu ớt như anh thì đừng tham gia.”

Đẩy Lưu Hạo ra, Kỳ Vũ Thu dùng một tay đẩy người đưa tay về phía mình, chế trụ cổ tay của người nọ bẻ một phát ngay huyệt vị, người nọ kêu thảm ôm cánh tay của mình ngồi xổm trên mặt đất.

Những người khác thấy thế liếc nhau, cùng vọt lên, mặt Kỳ Vũ Thu không có biểu tình, ấn thủ quyết vẽ bùa giữa không trung trước mặt bọn họ, ba bốn người còn chưa vọt tới đã cảm thấy một trận choáng váng, ngã xuống mặt đất.

Thành Khải nhìn hồ bằng cẩu hữu nằm đầy đất, hơi run rẩy: “Kỳ Vũ Thu, cậu đừng quên tôi là em họ Mẫn Dục, cô tôi là mẹ Mẫn Dục! Cậu dám đánh tôi bà ấy sẽ không tha cho cậu.”

“Ui, hiện tại lại nói Mẫn Dục là anh cậu?” Kỳ Vũ Thu bị sự không biết xấu hổ của người này chọc giận đến cười: “Hôm nay tôi thay anh cậu dạy cậu làm người là như thế nào!”

“Nói, mặt dây chuyền lấy ở đâu!”

“Miệng đủ cứng à, để tôi xem cậu mạnh miệng đến bao lâu!”

Lưu Hạo nhìn thấy Kỳ Vũ Thu nhẹ nhàng đánh bại mấy thanh niên thì sửng sốt trong chốc lát, vô cùng bình tĩnh tiếp nhận sự thật này, sau đó lại nhìn cậu dùng bùa đánh lên người Thành Khải, Thành Khải lập tức ngã xuống đất kêu rên.

Anh ta chỉ xem như không nhìn thấy những thứ vượt qua tam quan nhận thức của mình, cuối cùng chuyện đàn ông mang thai anh ta cũng có thể tiếp nhận rồi.

Thành Khải cũng là người yếu đuối, không kiên trì được bao lâu đã bắt đầu khóc lóc thảm thiết xin tha: “Tôi nói, tôi nói! Mặt dây mua từ một đạo sĩ, chỗ của ông ta không cố định, tôi cũng không tìm thấy ông ta!”

Kỳ Vũ Thu tháo lá bùa xuống, lạnh lùng nói: “Cút đi.”

Mấy người nằm trên mặt đất lập tức cảm thấy thân thể nhẹ hơn, vội vàng bò dậy nâng Thành Khải chạy ra ngoài.

Đi tới cửa, ánh mắt Thành Khải âm ngoan quay đầu lại nhìn thoáng qua, chờ cậu ta trở về tìm được đại sư kia, cậu ta nhất định phải làm Kỳ Vũ Thu muốn sống không được muốn chết không xong!

“Cậu ta đang trừng cậu.” Lưu Hạo thu hồi tầm mắt, nói với Kỳ Vũ Thu.

“Cậu ta sống không quá mười ngày, tôi còn có chuyện muốn làm, không muốn so đo với loại người này.”