Chương 5

Edit: Cà Phê Đá Muối

Lần này Trình Vũ muốn quay một chương trình thực tế về phiêu lưu thám hiểm, anh ta đã xác định được vài địa điểm để quay, đang lo không tìm thấy người thích hợp thì nhìn thấy “Tiên đoán” của Kỳ Vũ Thu trên mạng.

Đối với Trình Vũ mà nói, những lịch sử đen trên mạng hoàn toàn không đáng nhắc tới, anh ta chỉ yêu cầu một nhân tài như Kỳ Vũ Thu!

“Tôi đã xem video cậu cứu đứa bé kia, thật sự quá thần kỳ! Cậu vẽ cái gì trên trán nó vậy, thần phù sao?” Trình Vũ giống như một đứa trẻ thích tò mò hỏi đông hỏi tây.

Kỳ Vũ Thu cười giải thích: “Chỉ là một cái phù văn định hồn mà thôi, rất đơn giản.”

“Ai, nghề này của các cậu có phải đi theo sư phụ tu luyện từ nhỏ hay không? Cậu có nhân đồ đệ chứ? Tôi cảm thấy tôi rất có thiên phú, cậu nhận đồ đệ có hạn chế gì về tuổi tác không?" Trình Vũ càng nói càng hưng phấn, đôi mắt sáng cả lên.

Lý Kỳ tuyệt vọng nhìn một màn này, anh ta chỉ biết tuổi Trình Vũ còn trẻ, không ngờ lại không đáng tin cậy như vậy, hay là do tuổi anh ta quá lớn không theo kịp tiết tấu của tuổi trẻ?

“Cái này, Trình tiên sinh à, Vũ Thu của chúng tôi là nghệ sĩ đúng đắn, chuyện cậu ấy làm nghề này là do cộng đồng mạng đoán mò thôi, ngài cũng biết đó, hiện tại trên mạng bịa đặt quá nhiều.” Lý Kỳ có ý bẻ đề tài quay về lại quỹ đạo bình thường, anh ta không nên vì tuyệt vọng quá mà cái gì cũng có thể thử, vẫn nên để Kỳ Vũ Thu nghỉ ngơi hai ngày, không thể để anh ta tham gia chương trình không đáng tin cậy này.

Không ngờ Trình Vũ cười thần bí nói: “Tôi hiểu, tôi hiểu, chúng ta phải tin tưởng khoa học! Đúng hay không?”

Lý Kỳ:……

Lý Kỳ: “Anh nói gì cũng đúng!”

“Vậy quyết định như thế đi, thù lao kỳ đầu tiên tạm trả 30 vạn, nếu ratings vượt qua mong muốn tôi sẽ làm lại hợp đồng mới, hợp đồng chi tiết ngày mai tôi gửi cho hai người.” Trình Vũ đập bàn nói.

Giá cả này đối với Kỳ Vũ Thu ở hiện tại xem như chấp nhận được, nhưng Lý Kỳ không muốn để Kỳ Vũ Thu lại tiếp tục có quan hệ gì với mê tín dị đoan, nếu không sau này muốn thoát khỏi nhân thiết thần côn cũng khó.

“Trình đạo, chuyện này để tôi bàn bạc lại với Vũ Thu……”

Kỳ Vũ Thu vội vàng ngăn anh ta lại: “Chúng ta đã bàn bạc xong rồi, cảm thấy rất thích hợp, ngày mai ký hợp đồng luôn đi!”

Lý Kỳ đỡ trán thở dài, hiện tại gia hỏa này đã hoàn toàn biến thành người thấy tiền là sáng mắt!

Ăn uống no nê, Trình Vũ tiếp tục lôi kéo Kỳ Vũ Thu nói chuyện thêm một lúc, Kỳ Vũ Thu đã hối hận, nếu sau này mỗi ngày anh ta đều lôi kéo như vậy cậu làm sao chịu được!

Cũng may sau khi Trình Vũ nghe điện thoại thì rời đi.

Sau khi Trình Vũ đi rồi, Lý Kỳ mới thở dài nói: “Tôi biết cậu thiếu tiền nhưng chương trình trực tiếp này thì không được, chỉ vì một chút tiền đó sẽ làm cậu sau này không nhận được tài nguyên tốt. Cũng trách tôi, tôi nên hỏi rõ tình huống trước.”

Kỳ Vũ Thu nghiêm mặt nói: “Tôi không phải vì tiền, chủ yếu là thấy hứng thú với chương trình này.”

Lý Kỳ:…… Tôi tin cậu chắc.

“Người tên Trình Vũ này vận khí rất tốt, chuyện anh ta muốn làm khó mà thất bại, anh yên tâm đi.”

Lý Kỳ bất đắc dĩ nói: “Cậu cũng đã đồng ý rồi, còn có thể làm sao bây giờ? Hy vọng chương trình này có thể nổi tiếng giống như cậu nói.”

Tuy nói như vậy nhưng Lý Kỳ cũng không ôm hy vọng, tất cả người tham gia chương trình này đều là tiểu trong suốt chưa xuất đạo, Kỳ Vũ Thu với lịch sử đen quấn đầy mình xem như là người nổi tiếng nhất, tại sao phải chọn nó trong những chương trình tạp kỹ .

“Chắc chắn sẽ nổi tiếng, còn không xem thử tôi là ai.” Kỳ Vũ Thu biết Lý Kỳ không có ý xấu, tuy rằng thích có lợi ích nhưng vẫn còn tận tâm với cậu, nếu không thì anh ta cũng không có cơ hội gặp mặt Trình Vũ: “Đúng rồi, bùa bình an tôi cho anh có mang theo không?”

“Mang theo mang theo, hôm nay cậu trở về nghỉ ngơi đi, tôi đến công ty trước, có việc liên hệ sau.” Lý Kỳ xua xua tay, đẩy cửa rời đi.

Kỳ Vũ Thu thở dài, Đặng Triều hỏi: “Anh Kỳ, anh sầu chuyện gì vậy, thật sự không biết viết bài đăng Weibo à, em đăng bài giúp anh.”

Kỳ Vũ Thu: “Tôi không sầu việc này, tôi chỉ đang suy nghĩ anh Lý của cậu quá nhàn, làm sao để tìm cho anh ấy một tân nhân có thiên phú cùng nhân phẩm tốt, cho dù kém hơn tôi cũng không thể kém quá nhiều, nhưng mà ngẫm lại thì loại người này thật sự rất khó tìm!”

Đặng Triều:……

Được rồi, sự tư luyến của anh Kỳ vẫn không thay đổi, chẳng những vậy mà còn càng ngày càng lợi hại.

Buổi chiều không có công việc, Kỳ Vũ Thu trực tiếp cho Đặng Triều nghỉ nửa ngày, ngồi xe Lưu Hạo về nhà.

“Tới rồi.” Xe ngừng ở cửa biệt thự.

Đây là “nhà cưới” do nhà họ Mẫn chuẩn bị, nhưng từ khi Kỳ Vũ Thu dọn qua đây Mẫn Dục vẫn không tới, cho nên chỉ có một mình cậu ở nơi này.

Sau khi vào cửa thì thấy một người phụ nữ trung niên mặc sườn xám màu tối đang ngồi ung dung ở trên sô pha đọc sách, bà ta nhìn Kỳ Vũ Thu vào cửa, hơi ngẩng đầu nói: “Đã trở về.”

Không hề che giấu một chút khinh miệt cùng chán ghét nào ở trong đáy mắt.

Hơn nữa quanh thân bà ta còn có một cổ âm khí, thật sự làm Kỳ Vũ Thu không thoải mái.

Kỳ Vũ Thu nhìn tướng mạo người này, hốc mắt hãm sâu, đuôi mắt có nốt ruồi, là người cường thế khắc nghiệt, hôn nhân bất hạnh. Nhân trung hẹp ngắn, duyên con cái mỏng, đối đãi con cái chanh chua, lúc tuổi già dễ bị con cái vứt bỏ, sinh hoạt nhấp nhô.

Cho nên vị mẹ chồng này của cậu có quan hệ không tốt với Mẫn Dục.

“Cậu cũng đã kết hôn với Mẫn Dục sao có thể không ở cùng nhau được, tôi đã cho người thu dọn hành lý của cậu, hôm nay đến nơi đó của nó ở đi.”

Kỳ Vũ Thu đã rõ, bà ta sợ Mẫn Dục sống quá suôn sẻ nên thành tâm làm cho anh có cuộc sống ngột ngạt.

Cậu không muốn bị người khác ép buộc, ở một mình tự do, nếu dọn qua đó cậu không thể nào sống tốt được.

“Tôi muốn đóng phim, không đi.” Kỳ Vũ Thu cự tuyệt nói.

Bà Mẫn kinh ngạc nhìn Kỳ Vũ Thu một cái, từ trước đến nay bà ta nói gì tiểu minh tinh này đều nghe nấy, giống như một con chó thấy bà ta liền vẫy đuôi, hôm nay cũng dám cự tuyệt bà ta?

Bà ta cười nhạo nói: “Công việc quan trọng hay là Mẫn Dục quan trọng? Tự cậu phải học được cách tính toán, có quan hệ tốt với Mẫn Dục còn cần phải ra ngoài làm việc à?”

Kỳ Vũ Thu nghĩ thầm, nếu thật sự dọn qua đó cậu gần như bị phong sát hoàn toàn, bà già này đúng là xấu xa.

Nhìn Kỳ Vũ Thu dầu muối không ăn bà Mẫn tức giận cười lớn, chỉ là một con hát mà dám phản nghịch!

Kỳ Vũ Thu đi loanh quanh trong phòng khách, cuối cùng cũng tìm được nguồn gốc của âm khí. Là một cái hộp có tạo hình cổ xưa đặt ở trên bàn trước mặt bà Mẫn.

“Đây là cái gì?” Kỳ Vũ Thu cầm hộp tới hỏi.

Bà Mẫn hừ lạnh một tiếng: “Tôi có lòng tốt giúp cậu mua lễ vật tặng Mẫn Dục. Vừa vặn nó mới bị tai nạn xe, cậu đi chăm sóc mấy ngày tình cảm tự nhiên sẽ tốt lên thôi.”

Kỳ Vũ Thu mở hộp ra, bên trong là một đôi khuy măng sét tinh xảo, bên ngoài khảm đá quý màu lam, có mấy hình vẽ rất nhỏ màu đỏ sậm, màu đỏ sậm này là nơi phát ra oán khí.

Đây là vết máu, hơn nữa còn là vết máu của trẻ con, cậu nhớ rõ có một loại phương pháp di họa mượn vận, tra tấn trẻ con hoặc trẻ sơ sinh tới chết, sau đó dùng hồn phách của chúng làm trung gian, đem mầm tai họa đến trên người người khác.

Loại phương pháp này quá mức tàn nhẫn, người thi thuật ắt sẽ bị trời phạt nên rất ít xuất hiện, không ngờ lại gặp ở chỗ này.

“Hổ dữ không ăn thịt con, bà Mẫn này, ngài cảm thấy hại Mẫn Dục ngài còn có thể an tâm làm bà Mẫn không?” Kỳ Vũ Thu lạnh lùng nhìn bà Mẫn, người phụ nữ này thật sự độc ác, lại hạ loại độc thủ này lên chính con trai của mình.

Trong lòng bà Mẫn sừng sốt, thứ này là do cháu trai Thành Khải cho bà ta. Hôm trước Thành Khải tìm bà ta nói chuyện làm ăn gần đây luôn không thuận lợi nên tìm một đại sư đoán mệnh cho mình, đại sư nói anh họ cậu ta, cũng chính là Mẫn Dục mệnh không tốt, khắc cậu ta, nếu không giải quyết thì nhà họ Thành của bọn họ sẽ nhanh chóng xuống dốc.

Chỉ cần mượn một chút vận từ Mẫn Dục thì có thể vượt qua kiếp này. Đại sư kia rất linh, Thành Khải đưa cho ông ta một trăm vạn mua cái hộp này, chỉ cần bỏ sinh thần bát tự của Mẫn Dục vào là có thể mượn vận, nếu có đồ tùy thân của Mẫn Dục sẽ có thể làm cho nhà họ Thành càng tốt hơn.

Bà Mẫn vốn không thích Mẫn Dục, nghe được anh làm nhà họ Thành xuống dốc dĩ nhiên vô cùng bực mình vì sao lại sinh ra đứa con trai này. Thành Khải là hy vọng cùa nhà họ Thành bọn họ, làm sao có thể bị Mẫn Dục khắc.

Vì thế bà ta liền tự mình mang hộp đến, chỉ chờ nhét vào bên trong hành lý của Kỳ Vũ Thu đưa đến chưng cư của Mẫn Dục là được.

“Cậu, cậu nói bậy gì đó!” Bà Mẫn ngoài mạnh trong yếu nói: “Mẫn Dục là con trai tôi, sao tôi có thể hại nó. Kỳ Vũ Thu, cậu đừng có đắc ý vênh váo, nhớ kỹ thân phận của mình, không phải tôi nói tốt giúp thì cậu có thể gả vào nhà họ Mẫn không? “

Kỳ Vũ Thu tấm tắc nói: “Nói giống như Mẫn Dục có quan hệ với bà rất tốt, được rồi bà Mẫn, người thân muốn đổi vận kia của bà làm việc ác quá nhiều không sống được bao lâu, bà mau đi chuẩn bị hậu sự cho cậu ta đi!”

Nói xong thì cầm hộp rời đi.

Sắc mặt bà Mẫn xanh mét, tức giận đến mức nắm gãy móng tay. Bà ta luôn cho rằng Kỳ Vũ Thu là người tốt, sau này dễ dàng nắm đứa con trai trong lòng bàn tay, không lo Mẫn Dục không cúi đầu với bà ta.

Không ngờ lúc trước vâng vâng dạ dạ lấy lòng bà ta, bảo đảm nghe lời bà ta nói, thì ra tất cả đều là giả vờ!

Chuyện của cái hộp không có mấy ai biết, Kỳ Vũ Thu biết được từ đâu? Phải nhanh nói cho Thành Khải biết để nghĩ biện pháp khác.

Tuy không muốn tiếp xúc với "anh chồng" kia, nhưng Kỳ Vũ Thu cũng không thể nhìn người xui xẻo này bị hại nên trực tiếp mang theo hộp chạy tới bệnh viện.

Cửa phòng Mẫn Dục có hai vệ sĩ canh gác, nhìn thấy Kỳ Vũ Thu đi tới bên này chậc một chút, vô cùng ăn ý chặn cửa lại.

“Kỳ tiên sinh, Mẫn tổng đang nghỉ ngơi, bác sĩ nói không thể quấy rầy, ngài vẫn nên trở về đi.”

Kỳ Vũ Thu bất đắc dĩ, thanh danh của nguyên thân ở trong mắt những người bên cạnh Mẫn Dục đủ xấu.

Cậu nói: “Mẫn Dục bị tai nạn xe, tốt xấu gì tôi cũng là người nhà, yên tâm, tôi không lên tiếng, chỉ xem một cái rồi đi.”

Hai người yên lặng nhìn chằm chằm vào bức tường ở hành lang, không nói gì cũng không cử động.

“Này, thật sự không cho vào? Không cho đúng không?” Kỳ Vũ Thu vén tay áo, cậu còn vội vã đi vào cứu người đó.

Hai người vẫn cứ không động đậy, Kỳ Vũ Thu thở dài, có thể nói chuyện mà sao phải buộc cậu ra tay chứ, cậu thật sự không muốn.

Cậu duỗi hai tay ấn thủ quyết, bắt lấy bả vai hai người.

Hai vệ sĩ đều là người có võ, cơ bắp ở cánh tay phồng lên, nhìn đôi tay mảnh khảnh của Kỳ Vũ Thu đặt trên vai mình, liếc nhau cười nhạo, kẻ yếu đuối này thật sự xem trọng bản thân.

Nhưng mà còn chưa cười ra tiếng bọn họ đã cảm thấy trời đất quay cuồng, chờ phục hồi tinh thần lại đã bị ngã ở trên mặt đất, một lúc lâu cũng không thể đứng lên.

“Ui da, các cậu xem, sao lại không cẩn thận như vậy, sao hai người lại nằm trên mặt đất.” Kỳ Vũ Thu đẩy cửa ra còn không quên ném nối, cậu chính là một con gà yếu đuối, không đánh lại hai người đàn ông đâu.

Tôi là ai? Tôi ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì?

Hai vệ sĩ nhìn Kỳ Vũ Thu thong thả ung dung đi vào phòng giống như đang nằm mơ, gia hỏa này lại dùng một tay quật ngã bọn họ?