Edit: Cà Phê Đá Muối
Kỳ Vũ Thu trầm mặt nhìn bé trai kia, bé trai bị dọa giật mình một cái, lui trở về bên cạnh mẹ.
“Bà không có việc gì chứ?” Kỳ Vũ Thu đỡ bà lão vào trong, chị gái phục vụ vội chạy đi lấy khăn lông cầm lại.
Bà lão ôm túi vải của mình nhìn tiền giấy bên trong đã ướt trên mặt tràn đầy sự ảm đảm, một hàng nước mắt chảy xuống theo nếp nhăn.
“Bà bà, ngài dùng khăn lông lau một chút trước đi.”
Bà lão có chút ngượng ngùng dùng tay lau nước mắt, nói: “Tôi không cần, tay tôi đều là bùn.”
Chị gái nhỏ nhét khăn lông vào tay bà lão: “Bị ướt như thế rất dễ sinh bệnh, ngài đợi một lát uống ly nước cho ấm người.”
“Mấy người bị sao thế, sao lại để bà ta vào đây?” Trong lúc chị gái nhỏ rót nước thì người phụ nữ ngồi ở bên cạnh nhíu mày, kéo ghế dựa ra sau, con của cô cũng kiêu ngạo nói theo: “Thật là thối, sao lại để bà ta ngồi chung chỗ với chúng ta chứ!”
Chị gái nhỏ tức giận đến mức mặt cũng đỏ lên, chỉ là ông chủ không ở đây cô không dám làm chủ, không thể trực tiếp đuổi người ra ngoài.
Kỳ Vũ Thu lại không quen hai người kia, cậu cười hì hì vẫy tay với bé trai: “Tới đây anh trai cho em xem thứ rất thú vị.”
Bé trai hừ một tiếng nói: “Xem cái gì?”
“Thứ mà trước giờ nhóc chưa từng thấy qua.” Kỳ Vũ Thu cười thần bí, duỗi tay lau lên mắt bé trai một cái: “Mở mắt ra nhìn xem.”
Bé trai mở mắt mỉm cười, ngẩng đầu thì nhìn thấy một người thiếu tay gãy chân đứng ở bên cánh nó, vừa lúc đầu chảy máu đầm đìa dán vào mặt nó.
“A ——” Nó sợ hãi la lên một tiếng, rúc vào lòng ngực của mẹ.
Người phụ nữ kia vội la lên: “Bảo bối con làm sao vậy?”
“Quỷ! Có quỷ, mẹ cứu con!” Bé trai gân cổ lên cầu cứu lại chỉ có thể phát ra giọng nói mỏng manh.
Người phụ nữ oán hận nhìn Kỳ Vũ Thu: “Cậu làm gì con trai tôi! Tôi nói cho cậu biết, nếu con trai tôi có chuyện gì tôi sẽ không tha cho cậu!”
“Tôi đã làm gì chứ?” Vẻ mặt Kỳ Vũ Thu vô tội quay đầu nhìn người bên cạnh: “Tôi chưa làm gì cả, chỉ đưa tay ra lắc vài cái, mọi người ở đây đều thấy.”
“Chị muốn vu oan cho tôi cũng phải có chứng cứ chứ?”
“Đúng vậy, người ta chưa làm gì, chỉ sợ cô làm chuyện trái với lương tâm quá nhiều nên báo ứng lên người con trai cô.”
“Xứng đáng!”
“Mấy người. Mấy người chờ đó cho tôi!” Người phụ nữ tức giận đến đỏ mặt, chưa từng có ai dám nói chuyện với cô ta như vậy. Cho dù là chồng của cô ta cũng phải nâng cô ta trong lòng bàn tay để dỗ dành: “Một đám quỷ nghèo kiết hủ lậu chỉ biết thù hằn với người giàu, có phải nhìn thấy một kẻ có tiền ở ngoài đời thật rất khó khăn hay không, nên mới không chịu được bản thân quá nghèo mà phát tiết hết tức giận?”
Nói xong người phụ nữ cười lạnh một tiếng, rút một tờ chi phiếu ra vẫy tay với chị gái nhỏ phục vụ: “Lại đây, cửa hàng này một ngày bán bao nhiều tiền? Tôi bao.”
Chị gái nhỏ phục vụ lạnh mặt nói: “Thật xin lỗi, ông chủ không ở đây, không nhận bao hết.”
“Này ~ gọi điện thoại cho ông chủ mấy người nói có vợ Lâm Thành ở chỗ này, kêu ông ta nhanh đến đây! Đuổi những người này ra hết đi, tổn thất bao nhiêu tôi bồi thường gấp năm!”
“Lâm Thành? Là ông chủ trung tâm thương mại Lâm Thành đúng không? Người này không phải rất tốt à, sao lại có người vợ ác độc như vậy!”
“Này, kẻ có tiền ai không làm ra bộ dạng dối trá, nhìn cái đức hạnh này của vợ anh ta xem, chắc chắn cũng không phải người tốt.”
Nhưng mà không ai lại dám đối đầu với người phụ nữ này nữa, Lâm Thành cũng coi như là nhân vật có tên tuổi ở Ngư Thành, các trung tâm thương mại lớn nhỏ mở ở khắp thành thị, nếu muốn làm gì một dân thường không quyền không hạn cũng chỉ là vấn đề động một ngón tay.
Giống như có người nói, vợ cùng con trai như vậy thì bản thân anh ta chắc chắn cũng không phải người rộng lượng gì.
Nhưng không nghẹn được tức giận trong lòng nên không ít người đã bắt đầu rời khỏi chỗ ngồi, tình nguyện đứng ở dưới mái hiên cũng không muốn ngồi cùng không gian với người phụ nữ này, cũng có một hai người cứ phải ngồi trong phòng, không muốn để người phụ nữ này như ý nguyện.
Thấy có người đi ra ngoài người phụ nữ đắc ý liếc mọi người một cái, ôm bé trai bắt đầu an ủi nó.
Bà lão thấy có người bị cô ta đuổi ra ngoài vô cùng áy náy muốn đứng lên rời đi, Kỳ Vũ Thu ngăn bà lại, nói: “Ngài phải ngồi ở đây, này không phải cửa hàng của nhà cô ta.”
Lúc này Mẫn Dục đưa điện thoại cho chị gái nhỏ phục vụ: “Điện thoại của ông chủ cô.”
“Nơi này tôi bao, vị nữ sĩ này, cô đang quấy rầy đến đứa nhỏ nhà chúng tôi, mời cô rời đi cho.”
“Nơi này không nhận bao hết, cửa hàng này không phải của nhà tôi cũng không phải của nhà cậu.” Người phụ nữ trừng anh một cái.
Chị gái nhỏ nhận điện thoại xong tâm trạng sảng khoái cười nói: “Nữ sĩ, ngại quá, vị tiên sinh này đã liên hệ với ông chủ chúng tôi, ông chủ chúng tôi đã đồng ý yêu cầu của anh ấy, mới ngài phối hợp. Vị tiên sinh này nói nếu tạo thành tổn thất gì cho ngài thì thì vị tiên sinh này có thể bồi thường.”
“Được! Tốt lắm, mấy người liên hợp lại khi dễ tôi, muốn bồi thường đúng không? Tôi muốn xem mấy người bồi thường được bao nhiêu!” Người phụ nữ tức giận, khóe mắt trừng Mẫn Dục muốn nứt ra, từ trước đến nay đều là cô ta lấy tiền đập người khác, người này biết cô ta là vợ của Lâm Thành mà còn dám nói cô ta như vậy, nhất định phải kêu lão Lâm giáo huấn cho anh một trận!
Mẫn Dục dùng ngón tay kẹp một tấm danh thϊếp đưa tới trước mặt cô ta: “Bồi thường nhiều hay ít thì liên hệ đến phòng pháp lý của tôi sẽ biết, nếu có bất luận nghi vấn gì cũng có thể để Lâm Thành trực tiếp tới tìm tôi.”
Người phụ nữ cười nhạo, đang muốn châm chọc mỉa mai nhưng liếc mắt nhìn tên trên danh thϊếp một cái thì tức khắc cứng họng, lời nói đã đến cổ họng phải nghẹn lại.
Mẫn thị, mười Lâm gia cũng không so được với Mẫn thị, mồ hôi lạnh cô ta đổ ra từng đợt, nhận xong danh thϊếp tay cô ta đã phát run.
Đặt danh thϊếp vào trong túi, cô ta có chút hoảng loạn dọn đồ muốn vội vàng rời đi, hình như cô ta đã gây hoạ, cần phải chạy về nhanh báo cho lão Lâm để anh ta nghĩ biện pháp.
Bé trai trốn khỏi vòng tay cô ta đứng không vững, mông ngồi bệch xuống dưới đất nhắm hai mắt lại khóc lớn.
“Ba ba, con muốn ba ba!”
Người phụ nữ ôm bé trai vào lòng, nghe nó kêu ba ba tâm lý cũng ổn định hơn, lão Lâm yêu cô ta như vậy, cho dù xảy ra việc lớn cũng sẽ giúp cô ta giải quyết, không quan hệ, rời đi nơi này cô ta vẫn là bà Lâm mà ai cũng hâm mộ.
“À đúng rồi, còn có một chuyện nữa.” Kỳ Vũ Thu bỗng nhiên khom lưng, cười nói, “Chị cảm thấy vị kia nhà chị còn có thể sủng chị được bao lâu?”
Người phụ nữ cúi đầu, sắp xếp lại đồ vào túi xong thì bế bé trai ra khỏi cửa.
“Giấy không giữ được lửa đâu.” Lúc hai người đi thoáng qua nhau Kỳ Vũ Thu nhẹ giọng nói.
Người phụ nữ cứng đờ một chút, tiếp tục rời đi giống như không có việc gì.
Mọi người thấy người phụ nữ kia đi rồi sự bực tức trong lòng cuối cùng cũng không còn nghẹn nữa, cảm thấy không khí đã tươi mát hơn vài phần.
Nhìn loại người này bị vả mặt, thật sự là…… Quá sung sướиɠ!
Nên cho cô ta một chút giáo huấn, bộ dạng xem thường người khác kia cũng thật đủ ghê tởm người, bị như thế cũng đáng.
Bọn họ nhìn hai người Mẫn Dục từ lúc tiến vào vẫn luôn vô cùng khiêm tốn, đối đãi người khác cũng ôn hòa thì không khỏi cảm khái, người với người đúng là không giống nhau, đồng dạng là kẻ có tiền nhưng sao người ta lại tốt như vậy chứ.
Bà lão nắm tay Kỳ Vũ Thu: “Tiểu tử, cảm ơn cậu, làm các cậu có thêm phiền toái rồi.”
“Không sao, chuyện nhỏ, ngài nghỉ ngơi cho tốt đi, mưa sẽ tạnh sớm thôi.” Kỳ Vũ Thu nhìn thoáng qua bên ngoài, ôn nhu nói.
Bà lão thở dài một hơi, cúi đầu nhìn túi vải của mình, thấy xấp giấy đã bị ướt sắc mặt lại ảm đạm.
Kỳ Vũ Thu thấy thế cầm xấp giấy vào trong tay, thần bí cười nói với bà lão: “Cháu làm ảo thuật cho ngài xem được không?”
Bà lão sửng sốt một chút, ánh mắt ôn hòa hiền từ giống như đang nhìn cháu trong nhà của mình: “Được.”
Kỳ Vũ Thu chắp tay sau lưng, nhắm mắt lại, giả bộ lẩm bẩm, nhanh chóng kích hoạt Lục Dương phù trong tay, chờ xấp giấy khô hoàn toàn cậu mới đưa tới trước mặt bà lão: “Nhìn xem!”
Bà lão sờ tiền giấy trong tay cậu, bất ngờ phát hiện tất cả đều đã được hong khô, trong mắt bà lão tỏ ra ý vui mừng, nói: “Tiểu tử, cháu cũng thật lợi hại!”
“Này đương nhiên.” Kỳ Vũ Thu ra vẻ kiêu ngạo hơi ngửa đầu: “Ảo thuật của cháu rất giỏi đúng không?”
“Giỏi, giỏi!” Bà lão mỉm cười, nước mắt trào ra: “Tôi còn tưởng rằng năm nay không thể đốt vàng mã xuống cho tiểu Huy, đứa bé ở bên ngoài một mình, nếu không nhận được thư của tôi chắc chắn sẽ rất sốt ruột.”
Kỳ Vũ Thu cười cười: “Cậu ấy khẳng định sẽ nhận được.”
Bà lão thấy trời đã tạnh mưa thì vội vàng đứng dậy: “Cảm ơn lời chúc của cháu, bà phải đi rồi, tiểu tử kia thích ăn thịt kho tàu bà làm, bà phải nhanh trở về làm cho nó.”
Quê bọn họ có một tập tục, người qua đời chỉ có thể về nhà vào dịp lễ tết và đám giỗ, trong hai ngày này đặt cơm ở ngã tư đường, sau đó cắm nhang đốt giấy thì người đã qua đời có thể vào nhà ăn.
Đáng tiếc ngày con trai của bà lão qua đời gần với tháng cô hồn, ăn xong hai bữa này thì phải đợi đến một năm sau mới có thể trở về.
Kỳ Vũ Thu đặt mấy lá dẫn hồn phù xen vào tiền giấy xong đưa cho bà lão: “Ngài trở về đi, con trai chắc đang chờ ngài.”
“Được, được.” Bà lão run rẩy rời đi, người trong tiệm dĩ nhiên đoán được bà lão đã xảy ra chuyện gì, không khỏi trầm mặc hơn.
Chị gái nhỏ phục vụ đưa bà lão ra cửa, sau đó để người bên ngoài tiến vào mới bưng một đĩa dâu tây đưa đến trước mặt Kỳ Vũ Thu, cô nhỏ giọng nói: “Cảm ơn hai người.”
Kỳ Vũ Thu xua xua tay chỉ đối diện, ý muốn nói người bỏ tiền là Mẫn Dục, không có quan hệ với cậu.
Chị gái nhỏ mỉm cười, bỗng nhiên cúi đầu hỏi cậu: “Cậu là Kỳ Vũ Thu sao?”
Kỳ Vũ Thu lấy kính râm mang lên, ngón trỏ dựng ở trước môi, chị gái nhỏ cười tủm tỉm làm động tác kéo khóa miệng tỏ vẻ mình sẽ giữ bí mật.
Sự cố ở ngã tư đường đã xử lý xong, dòng xe cộ trên đường cũng dần chuyển động.
Kỳ Vũ Thu ngồi ở trong xe nhìn ra ngoài cửa số, cảnh sát giao thông vẫn ở ven đường xử lý chuyện còn lại.
Xe đi ngang qua bọn họ, cậu nhìn thấy một bóng người đặc thù, một người đàn ông mặc đồng phục, vẻ mặt nôn nóng đứng ở ven đường duỗi tay ra ngăn mấy đứa nhỏ muốn vượt đèn đỏ, cánh tay lại lần lượt xuyên qua thân thể những người đó.
Nhưng anh ta vẫn cứ kiên trì, trong miệng lải nhải mấy lời nói mà người khác không nghe được, sắc mặt biến đổi liên tục, giống như không biết không có ai thấy được anh ta.
Sau khi một người qua đời sẽ quên tên của mình, quên người nhà của mình, thứ có thể nhớ kỹ nhất định là thứ khắc sâu vào trong xương cốt.
Kỳ Vũ Thu thừa dịp lúc đi ngang qua người này, đốt lá bùa ném ra ngoài cửa số đánh lên trên người anh ta, mấy đứa nhỏ thấy ngọn lửa lao tới thì hoảng sợ lập tức trốn ra phía sau.
Mà người đàn ông kia lại sửng sốt, mê mang nhìn bốn phía, sau đó loạng choạng đuổi theo một bóng hình.
Đèn nê ông sáng lên, trên đường ngựa xe như nước, mọi người như hòa vào dòng nước lũ, thân ảnh càng ngày càng nhỏ, sau đó đã không thấy tăm hơi.
Kỳ Vũ Thu mở cửa sổ xe thấy cảnh tượng này thì híp mắt cười.
Mẫn Dục duỗi tay kéo cậu trở về: “Nguy hiểm.”
Kỳ Vũ Thu ngồi lại: “Được.”
“Vừa rồi làm gì vậy?” Mẫn Dục nhìn cậu: “Quen mấy đứa nhỏ kia sao?”
Kỳ Vũ Thu lắc đầu: “Không quen, chỉ muốn làm mấy đứa nó không được vượt đèn đỏ, rất nguy hiểm!”
Mắt Mẫn Dục mang theo ý cười, quay đầu chuyên tâm lái xe.