Chương 26 (1)

Edit: Cà Phê Đá Muối

Kỳ Vũ Thu vừa nói xong sắc mặt mấy người ở đây trừ Mẫn Dục trở nên vô cùng khó coi, đặc biệt là Nghiên Hi, tức giận đến mức muốn tiến tới bịt kín miệng cậu.

Mẫn Dục thân là người ngoài cuộc dĩ nhiên nhìn ra ánh mắt Thân Triệu Thanh có vấn đề, tuy kỹ thuật diễn của anh ta không tồi, ánh mắt cũng biểu hiện rất vô hại, nhưng một tia tính kế cùng tham lam tình cờ lộ ra lại không qua được đôi mắt của Mẫn Dục.

“Cậu đang nói Nghiên Hi sao?” Thần sắc Thân Triệu Thanh hiện lên một tia bi thương nhưng vẫn miễn cưỡng duy trì nụ cười, anh ta nắm tay Nghiên Hi, nhìn mắt cô, thâm tình cùng cố chấp: “Tuy thân phận giữa tôi cùng Nghiên Hi chênh lệch, nhưng tôi vẫn luôn nỗ lực để khiến mình xứng đáng với em ấy.”

“Cho dù phải cần thời gian nhưng tôi tin Nghiên Hi sẽ chờ tôi. Cảm ơn cậu nhắc nhở, nhưng tình cảm của chúng tôi cũng không phải cưỡng cầu mà có.” Nói xong chuyển tầm mắt lên người Kỳ Vũ Thu lần nữa, vô cùng thờ ơ, giống như không hề oán giận với lời nói của cậu chút nào.

Nghiên Hi phẫn nộ nói: “Triệu Thanh, anh cảm ơn anh ta làm gì, anh ta có tư cách nhận lời cảm ơn của anh sao? Tính tình anh cũng quá tốt rồi, để người ta khi dễ!”

“Tôi mặc kệ anh là ai, nói kiểu lời nói này chỉ có thể chứng minh anh đã không lễ phép còn không có giáo dưỡng, mắt chó xem thường người khác! Triệu Thanh phấn đấu thanh thanh bạch bạch cho tới hôm nay, ở trong mắt tôi anh ấy là tốt nhất, mấy người ỷ vào trong nhà có mấy đồng tiền dơ bẩn đi khinh thường người khác mới là ghê tởm!”

Sắc mặt Mẫn Dục trầm xuống, ôm vai Kỳ Vũ Thu, giọng nói trầm thấp: “Cô Tống, ăn nói cẩn thận!”

Khí thế của anh làm sắc mặt Nghiên Hi cùng Thân Triệu Thanh cứng đờ, thậm chí Nghiên Hi còn bị dọa lùi ra sau một bước, sắc mặt tái nhợt.

Ông chủ nheo mắt, anh ta đã làm bạn với Mẫn Dục nhiều năm, chưa bao giờ thấy Mẫn Dục tức giận trước mặt mọi người, hiện tại lại vì Kỳ Vũ Thu mà quát em gái anh ta.

Kỳ Vũ Thu này có phân lượng lớn trong lòng Mẫn Dục như thế sao, anh ta trừng mắt em gái một cái, nói với Mẫn Dục cùng Kỳ Vũ Thu: “Tình tình con bé từ nhỏ đã không tốt, nói chuyện đúng là hơi quá mức, Nghiên Hi, mau xin lỗi Tiểu Kỳ!”

Hốc mắt Nghiên Hi đỏ lên trong nháy mắt, cô oán giận nhìn anh hai, lúc này không đứng về phía cô mà lại cùng người ngoài khi dễ cô với Thân Triệu Thanh!

Không phải đã nói sẽ luôn bảo vệ cô sao!

“Thật xin lỗi!” Mắt thấy sắc mặt anh hai khó coi, căn bản không có đường hòa hoãn, Nghiên Hi không cam tâm tình nguyện hô to một tiếng, nước mắt lập tức rơi xuống.

Từ trước đến nay Mẫn Dục không thèm để ý loại việc nhỏ này, mỗi lần mấy người Thành Khải thấy anh đều khó tránh khỏi âm dương quái khí, so với việc lãng phí thời gian tranh chấp trực tiếp anh càng nguyện ý tạo ra phiền toái cho mấy người đó, làm bọn họ qua mấy tháng cũng không có thời gian đến tìm anh.

Nhưng mà đổi lại nếu xảy ra trên người Kỳ Vũ Thu, anh cảm thấy một phân một hào cũng không thể chịu đựng.

Anh đưa Kỳ Vũ Thu ra ngoài là muốn cậu tránh xa những ngôn luận ô uế trên mạng, lại không ngờ vẫn có thể gặp được người không lựa lời, dùng từ ngữ ác độc đả thương người khác.

Mẫn Dục nhìn Kỳ Vũ Thu, phát hiện Kỳ Vũ Thu không có buồn mới thở ra nhẹ nhõm.

Kỳ Vũ Thu nhìn Nghiên Hi ủy khuất, nhướng mày nói: “Cô gái, chuyện tôi nói cũng không phải là nhân duyên của hai người, cô suy nghĩ nhiều rồi. Tôi chỉ nhắc nhở anh ta đừng quên mình đã làm gì, nếu còn tiếp tục chính là hại người không thành ngược lại hại mình.”

“Lại nói thêm một câu cho hai người, tự bảo vệ mạng của hai người cho tốt, sau này tìm tôi hỗ trợ tôi sẽ thu phí gấp đôi.”

Nghiên Hi nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh Triệu Thanh, chúng tôi sẽ luôn tốt, không cần anh lo lắng.”

Thân Triệu Thanh nắm chặt tay cô, trong mắt lóe lên ánh nước, vô cùng cảm động.

Nghiên Hi nói xong thì kéo Thân Triệu Thanh vòng qua ba người đi ra sân sau.

Kỳ Vũ Thu sờ cằm, kỹ thuật diễn của Thân Triệu Thanh thật đúng là tuyệt, đáng tiếc tâm quá đen.

Nụ cười trên mặt ông chủ cũng không duy trì được nữa, nhìn thoáng qua phía sau, nói: “Xin lỗi, hôm nay không nhiều lời với hai người nữa, có cơ hội lại nói chuyện sau!”

Mẫn Dục nói: “Xin lỗi thì không cần, trông cho kỹ em gái cậu, Thân Triệu Thanh này có vấn đề.”

Kỳ Vũ Thu tán đồng nhìn Mẫn Dục một cái, ánh mắt người này cũng thật tốt, cái khác của Thân Triệu Thanh không nói, nhưng ngụy trang dường như không tìm thấy sơ hở.

Chỉ là bây mới chú ý tới vấn đề của Tống Nghiên Hi cũng đã muộn rồi, sợ là cô gái này phải ăn không ít đau khổ.

Ông chủ trầm mặc.

Ấn tượng của một nhà bọn họ đối với Thân Triệu Thanh đều rất tốt, ở trong mắt bọn họ Thân Triệu Thanh vẫn luôn là người biết tiến biết lùi, ôn nhu hào phóng.

Lúc vừa mới biết được bảo bối nhà mình kết giao với minh tinh trong giới giải trí, bọn họ không phải chưa từng hoài nghi mục đích Thân Triệu Thanh, nhưng sau khi thân thiết hơn lại phát hiện Thân Triệu Thanh thật sự không tồi.

Hiện tại nhớ lại, Thân Triệu Thanh vẫn luôn có bộ dạng nhu hòa, ôn tồn lễ độ, chưa từng xuất hiện cảm xúc khác.

Hơn nữa, mỗi lần Nghiên Hi nhắc đến anh ta, trong miệng luôn tuôn ra những lời nói khoe khoang, ấn tượng của bọn họ đối bới Thân Triệu Thanh cũng chuyển biến tốt đẹp, có thể nói em gái ngốc này của anh ta không ngừng tẩy não họ.

Chỉ là em gái ngốc của anh ta thật sự cố chấp, muốn để cô từ bỏ Thân Triệu Thanh rất khó!

Tiễn Mẫn Dục cùng Kỳ Vũ Thu xong ông chủ chạy nhanh tới phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho em gái bảo bối.

Mà trong phòng, Thân Triệu Thanh lại tỏ vẻ thâm tình ôm Tống Nghiên Hi.

“Nghiên Hi, anh thật sự rất sợ mất em, em sẽ không bỏ rơi anh đúng không?”

Người đàn ông luôn ôn hòa kiên cường lại lộ ra một mặt yếu ớt, làm Tống Nghiên Hi đau lòng không thôi.

Cô rúc vào trong lòng ngực Thân Triệu Thanh, thề nói: “Chỉ cần em còn sống thì sẽ luôn ở bên canh anh! Triệu Thanh, anh đừng thương tâm, không có ai có thể chia rẽ chúng ta, có em ở đây, không có người nào dám khi dễ anh!”

Kỳ Vũ Thu đáng chết kia, đều do anh ta mới làm Triệu Thanh thương tâm như vậy, vốn dĩ sẽ hẹn hò rất rốt, tất cả đều bị anh ta huỷ hoại! Tống Nghiên Hi cầm chặt nắm tay, cô là bạn gái Triệu Thanh nhưng lại để Triệu Thanh chịu loại vũ nhục này, nhất định phải báo thù!

Khóe miệng Thân Triệu Thanh lộ ra ý cười, giọng nói lại vẫn tràn ngập đau thương: “Cảm ơn em Nghiên Hi, có thể gặp được em anh thật sự rất may mắn, mỗi lần ý thức được thân phận chúng ta chênh lệch anh lại cảm thấy vô lực, nhưng anh sẽ không từ bỏ.”

“Không, gặp được anh mới là may mắn của em.” Tống Nghiên Hi lưu luyến nói, Thân Triệu Thanh chính là ngôi sao sáng trên trời, khi nhìn lên thấy ngôi sao này cam tâm tình nguyện đáp xuống bên cạnh cô, cô lại hạnh phúc dữ dội.

“Em nghỉ ngơi trước đi, anh đến nhà vệ sinh một lát.” Thân Triệu Thanh đẩy cô ra, có chút ngượng ngùng cười nói.

Chờ Thân Triệu Thanh rời đi, thần sắc Tống Nghiên Hi trầm xuống, mở WeChat, gửi tin nhắn vào mấy nhóm.

Cô là bạn gái Thân Triệu Thanh cũng là fans lớn của Thân Triệu Thanh. Vì chuẩn bị số liệu giúp Thân Triệu Thanh phản hắc cô đã tự mở một phòng làm việc, trong tay giữ vô số tài khoản thuỷ quân.

Muốn hắc một người không còn nổi tiếng cô chỉ cần động một ngón tay.

Cô không tin bạn của anh trai lại để ý nhiều đến Kỳ Vũ Thu như vậy, cho dù bị người kia biết thì sao, anh cũng sẽ không vì một tiểu minh tinh mà chống lại con rể của Tống gia đúng không?

Ở nhà vệ sinh, Thân Triệu Thanh ngồi trong phòng gửi tin nhắn cho người đại diện của mình.

“Hủy bỏ kế hoạch, nghĩ cách đưa tài liệu cho studio Tinh Quang, tiếp theo không cần làm gì cả.”

“Nhưng mà anh Thân, đã đưa đi một phần rồi, giờ muốn rút về toàn bộ thì không kịp.”

Thân Triệu Thanh nhíu mày, kế hoạch lần này có liên lụy đến Kỳ Vũ Thu, anh ta không muốn đánh cược lên tên giả hỏa quan trọng với Mẫn Dục, đến lúc đó nếu như bị phát hiện, Mẫn thị muốn phong sát anh ta thật sự dễ như trở bàn tay.

Cho nên cần phải đưa người của bọn họ rời đi, như thế mới có thể bảo đảm dù thành công hay không bọn họ cũng không có tổn thất.

“Dùng những tài khoản đó thả hắc liêu của tôi ra, sẽ có người hỗ trợ xử lý.”

Anh ta biết trong tay Tống Nghiên Hi có phòng làm việc, phòng làm việc này chính là công cụ tốt nhất cho kế hoạch.

Tính tình Tống Nghiên Hi nóng nảy, dễ nổi giận. Vì người yêu tìm tiền phiền toái cho Kỳ Vũ Thu, vô cùng phù hợp với tính cách của cô.

Thân Triệu Thanh nhấn mở Weibo, nhớ tới còn có quân cờ có thể dùng thì lại gửi tin nhắn cho người đại diện, xóa hết toàn bộ lịch sử trò chuyện.

Anh ta thật sự nhịn lâu lắm rồi!

Chỉ cần kế hoạch lần này thành công, sẽ không bao giờ có người so sánh anh ta với người kia nữa.

Một lần lại một lần, rõ ràng tiến vào giới giải trí cùng lúc nhưng người kia công thành danh toại, còn anh ta lại chỉ có thể dùng thân phận minh tinh lưu lượng tranh tài nguyên cùng một đám trẻ con nhỏ hơn anh ta mười tuổi.

Mỗi lần nhắc tới hai người cùng lúc, anh ta vĩnh viễn là người bị chà đạp nhục mạ dưới chân.

Cái gì mà chỉ là một bình hoa, kỹ thuật diễn dở tệ, có gương mặt đẹp cũng lãng phí.

Rõ ràng anh ta có kỹ thuật diễn! Anh ta có kỹ thuật diễn, nhưng bởi vì ra mắt cùng lúc với người kia mà một kịch bản tốt đều không tìm tới anh ta, thật vất vả mới có đạo diễn đang tranh giải có ý với anh ta nhưng lại bị cướp mất!

Anh ta muốn nhìn, nhìn xem lần này người kia còn có thể xoay mình được không!

Thân Triệu Thanh thu hồi biểu tình nhìn vào gương vỗ vỗ mặt, lại trở về người bạn trai ôn nhu mang một tia u buồn si tình, anh ta cười với mặt gương, đi ra nhà vệ sinh.

Kỳ Vũ Thu cùng Mẫn Dục ra khỏi Trình Viên, Mẫn Dục để cậu chờ ở cửa còn mình thì đi lái xe.

Chờ Mẫn Dục đi rồi Kỳ Vũ Thu mới quay đầu, nhìn người đàn ông mặc sơ mi trắng vẫn luôn theo dõi họ ở xa, lại ngại sát khí trên người Mẫn Dục nên không dám đi tới.

“Cậu thấy tôi.” Tóc tên trán người đàn ông rũ xuống che khuất đôi mắt, dáng người anh ta gầy ốm, tuy sắc mặt xanh trắng nhưng vẫn có vẻ đẹp u buồn.

Kỳ Vũ Thu dựa vào ngạch cửa, gật đầu: “Anh vẫn luôn đi theo anh ta?”

Người đàn ông biết "anh ta" trong lời nói Kỳ Vũ Thu là ai, nhắc tới người kia oán khí của anh ta lại lay động, trên sơ mi trắng nhiễm máu đen đặt, nhỏ từng giọt, từng giọt xuống mặt đất.

“Tôi muốn cậu ta chết!”

Anh ta đột nhiên để sát vào Kỳ Vũ Thu, mặt bắt đầu biến dạng, khuôn mặt tuấn tú u buồn trong nháy mắt trở nên vô cùng đáng sợ.

Kỳ Vũ Thu bị dọa đến mức đứng hình một lúc, sau đó vội lui hai bước.

Cậu hít một hơi sâu, sắc mặt vô cùng không tốt: “Anh có tật xấu à, ban ngày ban mặt hù chết người ta.”

Người đàn ông cứng đờ một lúc, mặt lại biến trở về, vẻ mặt áy náy xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không cố ý dọa cậu, tôi chỉ là không khống chế được.”

Kỳ Vũ Thu nhìn bộ dạng thấp thỏm của người này, thở dài nói: “Được rồi, tôi cũng đã nhìn quen, không đến mức thật sự bị anh dọa.”

Lúc này người đàn ông mới nhếch miệng.

“Chào cậu, tôi tên Ngọc Thanh Tuyền, cái này, tôi…… Ba năm rồi đây là lần đầu tiên có người nhìn thấy tôi.” Người đàn ông có chút ngượng ngùng cười một chút.

Kỳ Vũ Thu cũng cười, người này sinh thời chắc chắn là một người đàn ông ôn nhuận như ngọc, cho dù chết thảm trong tay người khác thì tu dưỡng khắc trong xương vẫn làm anh ta bảo trì thanh tỉnh, không bị oán khí ăn mòn thần trí.

“Gặp nhau tức là có duyên, có chuyện gì muốn hỗ trợ có thể ủy thác cho tôi.” Kỳ Vũ Thu nói.

Ánh mắt Ngọc Thanh Tuyền sáng lên: “Cảm ơn cậu, vừa lúc tôi có chuyện vẫn luôn để ở trong lòng, tôi có một cây đàn violon gửi ở ngân hàng, cậu có thể lấy ra bán sau đó đưa tiền đến cô nhi viện Dương Thành được không?”

Nói xong anh ta lại cúi đầu: “Có một đứa nhỏ tên Khổng Lệnh Kha, thiên phú cực cao, tôi vốn dĩ muốn nhận nó làm học trò, chỉ là chưa kịp……”

Ba năm qua không biết đứa bé kia thế nào rồi, trừ anh ta ra khó có người nguyện ý mời giáo viên dạy violon cho nó, thời gian bị chậm trễ thật sự quá đáng tiếc.

“Chỉ là hiện tại trong tay tôi không có tiền, nếu cậu không chê có thể để lại một ít tiền bán đàn violon làm thù lao.” Nói xong anh ta xin lỗi nhìn Kỳ Vũ Thu một cái.

Kỳ Vũ Thu trầm mặc một chút mới nói: “Anh không cần tôi giúp anh báo thù sao?”

Ngọc Thanh Tuyền sửng sốt, lắc đầu: “Tôi muốn tự đi xử lý tên súc sinh kia.”

Anh ta không muốn liên lụy tới người khác, anh ta không hiểu đạo thuật nhưng cũng biết ra tay hại người chắc chắn sẽ bị phản phệ.

Kỳ Vũ Thu im lặng, thanh niên trước mắt này vốn dĩ có thể mang theo thù hận hóa thành lệ quỷ, sau khi báo thù có lẽ sẽ trở thành tai họa một phương, bị người ta đánh tới hồn phi phách tán.

Nhưng anh ta lại không làm vậy, qua đời ba năm thứ nhớ nhung trong lòng lại chính là cô nhi viện, điều duy nhất anh ta nhờ khi gặp cậu là vì người khác.

Người tốt chết thảm, làm ác lại phong quang vô hạn, cho dù thấy đã qua nhiều bất công cậu vẫn không thể bình tĩnh đối mặt với loại chuyện này.

Kỳ Vũ Thu hít sâu một hơi buồn bực, cười nói: “Tôi sẽ giúp anh làm chuyện ở cô nhi viện, nhưng mà từ trước đến nay tôi là người thích lo chuyện bao đồng, anh đã đợi cơ hội mấy năm rồi, trưa hai ngày sau đến nghĩa trang Tây Giao đi.”

“Cảm ơn.” Ngọc Thanh Tuyền mỉm cười nói: “Cậu thật sự rất tốt, cảm ơn cậu.”

“Không cần khách khí, chúc anh may mắn.” Kỳ Vũ Thu nói.

Người làm ác nên gặp báo ứng, cho dù có thể phong quang nhất thời cũng sẽ tuyệt đối không phong quang một đời, không phải không báo mà là chưa đến lúc.