Chương 25

Edit: Cà Phê Đá Muối

Nơi Mẫn Dục muốn đưa Kỳ Vũ Thu đến là một nhà hàng tư nhân, mỗi ngày chỉ nhận ba bàn, nếu muốn ăn cơm phải đặt trước ba ngày.

Cho dù là người nào đến nơi này ăn cơm cũng không được gọi món, ông chủ làm món gì thì ăn món đó, cho dù như thế thì khách hàng đặt trước cũng đã xếp đến nửa năm sau.

Mẫn Dục có chút giao tình với ông chủ nơi này nên mới gọi điện thoại nhờ ông chủ bỏ vào thêm một bàn.

Trên cửa gỗ treo một tấm biển viết hai chữ “Trình viên”, đẩy cửa gỗ ra, đập vào mí mắt là một bức tường phủ đầy dây leo thường xuân, bên trong còn có thác nước chảy, cảnh sắc vô cùng độc đáo.

Mẫn Dục đưa Kỳ Vũ Thu xuyên qua đường mòn, đi vào sảnh trước, một người đàn ông mặc bộ đồ màu xanh lá đứng dựa vào khung cửa không ngừng nhìn xung quanh, thấy Mẫn Dục cùng Kỳ Vũ Thu đi phía sau anh thì lộ ra vẻ mặt trêu chọc.

“Chậc chậc, còn tưởng rằng cậu hoàn toàn hóa thân thành máy móc chỉ biết làm việc, vậy mà hôm nay lại có thời gian đưa bạn tới chơi, xem ra cậu vẫn là người sống haha.”

Mẫn Dục không phản ứng lại anh ta, quay đầu hỏi Kỳ Vũ Thu: “Có đói bụng không?”

Kỳ Vũ Thu sờ bụng mình, gật đầu: “Đói.”

Vì thế Mẫn Dục nâng cằm nói với người đàn ông kia: “Nghe thấy không?”

“Chậc!” Người đàn ông lắc đầu: “Được, bổn đầu bếp này sẽ đi nấu cơm cho hai vị, Mẫn đại gia!”

Mẫn Dục quen cửa quen nẻo đưa Kỳ Vũ Thu đi vào một gian phòng, không lâu sau có người đưa lên bốn đĩa điểm tâm cùng một bình trà.

Mỗi đĩa đều chỉ để hai ba cái bánh ngọt lớn bằng ngón tay cái, Mẫn Dục chỉ vào một đĩa trong đó nói: “Cậu thích ăn ngọt có thể nếm thử bánh hoa hồng.”

Tạo hình của bánh hoa hồng rất độc đáo, vô cùng nhỏ, vừa vặn có thể ăn trong một miếng, Kỳ Vũ Thu cắn một cái, nhân bên trong thơm ngọt mà không ngấy làm cậu phải nheo mắt.

Mẫn Dục chỉ cảm thấy bộ dạng lúc ăn của Kỳ Vũ Thu cực kỳ giống mèo nhỏ, rót một ly trà đặt trước mặt cậu: “Uống nước đi.”

Đợi hơn nửa giờ ông chủ mới bắt đầu đem đồ ăn lên, anh ta có chút đau lòng, vì làm cho Mẫn Dục ăn mà anh ta đã lấy ra những nguyên liệu nấu ăn cuối cùng, còn phải lấy lại một ít đồ từ khách khác mới nấu đủ một bàn này.

Không thể không nói tay nghề của ông chủ này thật sự không tồi, Kỳ Vũ Thu thích nhất là mắm gạch cua, tưới lên cơm ăn quả thật ngon đến mức khiến người ta nuốt nước miếng.

Mẫn Dục chờ cậu ăn xong mới ra vẻ bừng tỉnh nói: “Hình như người mang thai không thể ăn đồ có tính lạnh, tất cả gạch cua này đều vào bụng cậu rồi.”

Kỳ Vũ Thu đang gặp thịt kho tàu thì sững sờ một lát, không ai nói suýt chút nữa cậu quên mất hiện tại chính mình vẫn là “người mang thai”!

“Nhưng mà đã ăn rồi……” Mẫn Dục lại múc gạch cua để vào trong chén cậu: “Vậy ăn nhiều một chút đi.”

Kỳ Vũ Thu yên lặng đặt thịt kho tàu vào chén anh, ý nói cảm ơn, sau đó dùng muỗng múc gạch cua ăn một ngụm.

Thơm quá!

Ăn cơm xong ông chủ cho người đến dọn dẹp, gói một ít điểm tâm đưa cho Mẫn Dục.

Mẫn Dục cầm hộp điểm tâm bằng cả hai tay khiến ông chủ cười ha ha: “Bộ dáng dính khói lửa nhân gian này của cậu nhìn thuận mắt hơn nhiều.”

Ba người đi tới cửa, xuyên qua hành lang thì gặp phải hai nam một nữ, cô gái kia nhìn thấy bọn họ thì lao tới ôm ông chủ nói: “Anh ~ em đưa hai người bạn tới đây ăn cơm!”

Ông chủ bất đắc dĩ tiếp được cô: “Ăn cái mà ăn, không có cơm, không nhìn xem hiện tại đã mấy giờ rồi.”

“Em không muốn! Người ta vất vả lắm mới đến một lần, anh không thể cho em chút mặt mũi sao, mau mau mau!” Cô gái ôm cánh tay ông chủ làm nũng nói.

Nói xong còn nhìn người phía sau một cái.

Một người đàn ông trong hai người đi theo cô đeo kính râm, ước chừng 27-28 tuổi, tuy chỉ lộ ra nửa khuôn mặt nhưng có thể nhìn thấy người đàn ông này lớn lên vô cùng soái khí.

Người còn lại trông rất giản dị bình thường, giống như trợ lý của người đàn ông đó.

Người đàn ông tháo kính râm xuống, quả nhiên lớn lên vô cùng tuấn lãng, anh ta cười nói: “Nghiên Hi, đừng trêu anh trai em nữa.”

Nghiên Hi dẩu miệng, nói: “Khó lắm anh mới có thời gian, em chỉ muốn để anh nếm thử tay nghề của anh hai em, anh ấy nấu cơm ăn rất ngon!”

Ông chủ lắc đầu, cô gái nhỏ nhà anh ta bị sủng hư, lúc ở nhà nói một không hai nhưng đứng ở trước mặt Thân Triệu Thanh lại dị thường ngoan ngoãn nghe lời.

Thật tức chết người anh trai là anh ta mà.

“Vị này chính là?” Kỳ Vũ Thu đột nhiên mở miệng, tầm mắt mọi người đều chuyển qua người cậu.

Thân Triệu Thanh nhìn thấy Mẫn Dục bên cạnh Kỳ Vũ Thu ánh mắt khẽ nhúc nhích, ngay sau đó dời đi, ôn hòa cười nói: “Vũ Thu, cậu không nhớ tôi sao? Chúng ta đã gặp nhau trong họp báo ra mắt một thương hiệu mấy tháng trước.”

Nghiên Hi giữ chặt cánh tay Thân Triệu Thanh, nhìn Kỳ Vũ Thu vẻ mặt không vui: “Ngay cả Triệu Thanh mà anh cũng không biết? Anh ấy chính là nghệ sĩ hồng nhất hiện tại, quảng cáo ở khắp nơi trong trung tâm mua sắm đều là đại ngôn của anh ấy, anh chưa thấy qua à?”

“Nghiên Hi, sao lại nói chuyện như thế?” Ông chủ quát lớn nói, em gái ngốc nhà anh ta bị chiều đến mức kiêu ngạo, vô pháp vô thiên.

“Em chỉ nói sự thật.” Nghiên Hi cúi đầu, có chút ủy khuất nói, bây giờ còn có ai không biết Thân Triệu Thanh, cô cảm thấy gia hỏa này chính là khinh thường người.

Tại sao luôn có những người tự cho rằng mình vượt trội hơn người khác? Thật may người nhà cô đều rất tốt, sẽ không bởi vì xuất thân của Triệu Thanh mà khinh thường anh ấy.

Kỳ Vũ Thu liếc nhìn cô gái này một cái, mệnh cô vốn đại phú đại quý, từ nhỏ được nuông chiều, một đường trôi chảy, đáng tiếc hiện tại lệ khí vào đầu, giữa trán đã xuất hiện đường thẳng, vận khí của cô đã bị phá hủy hoàn toàn.

Cậu nhìn Thân Triệu Thanh mới nhớ lại vài ký ức, người này là minh tinh lưu lượng đang hồng trong giới giải trí, fans đông đảo, tiền đồ vô lượng, đã xem như là tiểu sinh lưu lượng có thể đạt tới đỉnh cao.

Dựa theo tuổi tác của cậu ta, nếu như không có chuyện gì xảy ra hẳn là còn có thể hồng được mấy năm.

Chỉ là lòng tham con người không có đáy, khe rãnh du͙© vọиɠ không thể lấp đầy, con người sẽ từng bước đưa chính mình đi vào vực sâu

Kỳ Vũ Thu cười nói: “Vừa rồi tôi không nhận ra anh, Thân tiên sinh.”

“Không cần khách khí như vậy, cậu kêu tôi một tiếng anh Thân là được.” Thân Triệu Thanh không hề giả vờ mỉm cười nói.

Mẫn Dục nhìn ông chủ, lúc này ông chủ mới mới vội giới thiệu: “Đây là em gái tôi Nghiên Hi cùng bạn trai nó Thân Triệu Thanh, vị này chính là Mẫn tổng.”

“Chào Ngài.” Thân Triệu Thanh cười nói với Mẫn Dục, Mẫn Dục gật đầu với anh ta.

Mấy người chào hỏi xong Nghiên Hi đã gấp không chờ nổi muốn lôi kéo Thân Triệu Thanh đi tới sân sau, nhưng Kỳ Vũ Thu vẫn cứ không nhúc nhích đứng tại chỗ, vừa lúc chặn đường đi của bọn họ.

Nghiên Hi kiềm lại sự không kiên nhẫn trong lòng, hỏi: “Hai người còn có việc sao?”

Ông chủ cũng có chút xấu hổ nhìn Mẫn Dục, Mẫn Dục không để ý, tùy ý để Kỳ Vũ Thu nhìn chằm chằm Thân Triệu Thanh đánh giá.

Nghiên Hi có chút không vui, nói thẳng với Kỳ Vũ Thu: “Anh nhìn chằm chằm Triệu Thanh làm gì? Như vậy rất không lễ phép đấy biết không?”

Kỳ Vũ Thu cười như không cười nhìn Nghiên Hi một cái: “Chỉ là thấy hôm nay Thân tiên sinh cùng tôi có duyên nên muốn nói cho anh ấy một câu, nếu cô gái nhỏ đã gấp như vậy thì tôi cũng không quanh co lòng vòng.”

Thân Triệu Thanh ôn nhu dỗ dành Nghiên Hi một câu, sau đó mới cười nói với Kỳ Vũ Thu: “Cậu muốn nói gì thì nói đi.”

Kỳ Vũ Thu cười ý vị sâu xa: “Thân tiên sinh, đồ không phải của mình chớ có cưỡng cầu nếu không sẽ có hậu quả khó lường.”

(Chương 25 thì ít mà chương 26 dài thiếu điều gì luôn, hơn 8k chữ(*´▽`*) nên chia làm 2 hay 3 chương ta)