Chương 24

Edit: Cà Phê Đá Muối

Giọng nói lạnh nhạt truyền đến từ di động mang theo khí thế bức người, giống như lần gọi điện thoại này của anh ta đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ.

Tim Lý Kỳ đập mạnh một cái, nhưng mà cho tới bây giờ Kỳ Vũ Thu chưa từng nói qua mình có anh em trai nào, cậu lại tự mang theo trợ lý riêng nên dường như Lý Kỳ hoàn toàn không biết gì về sinh hoạt cá nhân của Kỳ Vũ Thu, ngay cả cậu đang ở nơi nào cũng không biết.

Kỳ Vũ Thu giấu kỹ như vậy, chẳng lẽ bởi vì người đàn ông này?

Anh ta làm việc ở giới giải trí nhiều năm rồi, còn có cái gì chưa thấy qua nữa, tuy trong lòng có chút không thoải mái nhưng nghĩ lại thì người này quá keo kiệt với Kỳ Vũ Thu đi!

Kỳ Vũ Thu đã không có tiền còn cõng một đống nợ, tài nguyên càng với không tới, bị toàn cộng đồng mạng mắng cũng không thấy gia hỏa này ra tay giải quyết giúp Kỳ Vũ Thu.

Lý Kỳ đã bắt đầu hoài nghi, có phải Kỳ Vũ Thu tiêu tiền cho gia hỏa này hay không.

“Nói.” Di động lại ra truyền ra giọng nói mang theo chút không kiên nhẫn.

Lý Kỳ khụ một tiếng, ra vẻ không biết hỏi: “Xin hỏi Vũ Thu có ở đó không? Bên này tôi có chút việc muốn thương lượng với cậu ấy.”

Người bên kia điện thoại trầm mặc một chút, Lý Kỳ nghe thấy có tiếng đẩy cửa, sau đó người đàn ông kia nói: “Cậu ấy ngủ rồi.”

Nhìn xem, nhìn xem!

Đã gần mười giờ rồi mà vẫn còn ngủ!

Lý Kỳ nghiến răng nghiến lợi, trách không được tối hôm qua gọi điện thoại cho Kỳ Vũ Thu nhưng vẫn luôn không gọi được, không chừng hai người này đang làm gì đó, may là hôm nay mưa to nên đoàn phim không làm việc, nếu cứ quay phim như bình thường Kỳ Vũ Thu đứng nổi sao!

Người này đã không cho tài nguyên thì thôi đi, vậy mà chỉ lo cho chính mình, không chịu để ý xem có thể làm chậm trễ công việc của Kỳ Vũ Thu hay không.

Tra nam!!

Lý Kỳ chỉ cảm thấy cải trắng ngốc mình nuôi đã bị con heo lòng dạ hiểm độc dụ dỗ đi mất, tức giận đến mức mắt cũng biến thành màu đen, tâm trạng vừa mới tốt trở lại trong nháy mắt đã biến mất.

Anh ta hừ lạnh một tiếng, giả cười âm dương quái khí nói: “Ai u vẫn còn ngủ à, anh nói xem tim đứa nhỏ này cũng lớn thật, bị mắng trên mạng một ngày còn có tâm tư đi ngủ ha ha.”

“Đúng rồi, nhờ anh thay tôi chuyển lời, người này vẫn nên dựa vào chính mình, thừa dịp còn trẻ dựng sự nghiệp cho tốt, dựa chó dựa mèo đều không bằng dựa vào chính mình. Anh nói cho cậu ấy một chút, không biết hôm nay có quay phim hay không mà hơn nửa đêm không ngủ còn làm cái gì chứ? A? Không đúng!”

Lý Kỳ bên này nổi giận đùng đùng tắt điện thoại, nắm tay đấm lên thú bông trên sô pha, thề nhất định phải làm Kỳ Vũ Thu tỉnh táo lại, ở cùng người không biết suy nghĩ cho mình để làm gì? Anh ta lãnh khốc vô tình? Có phải anh ta lớn lên đẹp không?

Mẫn Dục bên kia cũng cảm thấy không thể hiểu được, anh không phải kẻ ngốc dĩ nhiên nghe được ngữ khí của người bên kia điện thoại không đúng, chỉ là anh không quá để ý.

Nhưng người kia nói Kỳ Vũ Thu bị mắng một ngày là thế nào.

Mẫn Dục lấy di động của mình ra, di động của anh toàn là phần mềm làm việc, chỉ có một ứng dụng duy nhất có thể xem tin tức, nhưng tất cả đều là các loại tin tức thị trường tài chính chứng khoán.

Anh download Weibo, lướt xem mấy thứ bên trong, không lâu sau đã tìm được thứ mình muốn.

Liếc một cái đã có thể thấy hai ba tiêu đề liên quan tới Kỳ Vũ Thu ở đầu bảng hot search, Mẫn Dục nhấn vào cái ở đầu, nhiệt độ cao nhất là bài đăng của một người tên giải trí ba ca.

Mẫn Dục nhanh chóng xem xong, hiểu được những người này chính là thứ gọi là account marketing, sau khi bị người ta thu mua thì điều khiển hướng đi trên mạng hắc nước bẩn lên người Kỳ Vũ Thu.

Anh nhấn mở khu bình luận, các loại ngôn luận ô uế ngữ còn chưa bị áp xuống, anh nhìn từng câu nhục mạ khó coi, sắc mặt trở nên cực kỳ lạnh băng.

Trừ bỏ mắng nhân phẩm Kỳ Vũ Thu không tốt thì càng có nhiều người giống như đang phát tiết tức giận của bản thân, đủ loại lời nói hèn hạ cùng ác độc nguyền rủa trải rộng khu bình luận.

Mẫn Dục không biết Kỳ Vũ Thu ôm tâm trạng như thế nào mới có thể xem xong những bình luận này còn hi hi ha ha đọc sách ăn bánh quy trên sô pha.

Giống như chưa từng phát sinh chuyện gì.

Có lẽ chỉ là che giấu, hoặc là trải qua quá nhiều lần bị mắng nên đã quen.

Cho dù là loại nào Mẫn Dục cũng cảm thấy đau lòng.

Đứa nhỏ nhà bọn họ không tới phiên những người này mắng.

Mẫn Dục trực tiếp gọi cho người phụ trách bộ phận pháp lý, để anh ta ra tay xử lý những ngôn luận không đúng đang nhằm vào Kỳ Vũ Thu.

“Mẫn tổng, ngài muốn xử lý mấy người đứng sau hay là toàn bộ?”

“Toàn bộ.” Ánh mắt Mẫn Dục lạnh băng, đã làm chuyện sai thì phải gánh lấy hậu quả lớn.

“Được, ngài yên tâm, tôi sẽ đi xử lý liền.”

Ngữ khí của tổng giám pháp lý ổn định, sau khi tắt điện thoại vẻ mặt mới mộng bức nhìn trợ lý của mình.

Trợ lý thấy biểu tình anh ta không đúng, lo lắng nói: “Sếp tìm anh làm gì? Công ty xảy ra chuyện gì sao?”

Nếu không có chuyện gì lớn thi Mẫn tổng sao có thể đột nhiên tự mình gọi điện thoại tới!

Hai mắt tổng giám vô thần nói: “Không, Mẫn tổng yêu cầu chúng ta giúp Kỳ Vũ Thu xử lý mấy account marketing.”

“Ai?” Vẻ mặt trợ lý cũng mộng bức, hoài nghi lỗ tai mình xảy ra vấn đề.

“Kỳ Vũ Thu.” Tổng giám quay đầu nhìn cậu ta: “Cậu biết là ai không?”

Trợ lý lắc đầu: “Không biết không quen.”

Chờ hai người lên mạng tra xong thì lại càng thêm mộng bức, tiểu minh tinh hắc hắc hồng hồng này sao lại có quan hệ với Diêm Vương băng sơn của bọn họ?

Luôn có một loại cảm giác không chân thật, hai người này mà ở cùng nhau sao càng nghĩ càng cảm thấy kỳ cục vậy nhỉ?

Tổng giám không khỏi cảm khái một câu, thế giới to lớn, việc lạ gì cũng có.

Lúc này, bên trong tổng bộ tập đoàn Mẫn thị yên lặng lưu truyền một thứ không phải bí mật, thì ra Kỳ Vũ Thu kia là thân thích của Mẫn tổng!

Có chỗ dựa lớn như vậy còn muốn tự mình nổ lực, tuy không làm ra cái gì nhưng tinh thần rất đáng khen ngợi!

Khi tổng giám pháp lý nói đã bắt đầu xuống tay xử lý chuyện của Kỳ Vũ Thu, Mẫn Dục mới tiêu bớt chút tức giận.

Kỳ Vũ Thu ngủ cả buổi sáng không biết những người mắng cậu đã bị một quái vật khổng lồ nhắm tới, cậu vui vẻ duỗi người, uống một hơi hết sạch trà chanh chú Lưu đã chuẩn bị đặt ở trên bàn, nhìn về phía Mẫn Dục đang làm việc.

Mẫn Dục nghe được động tĩnh thì đi tới, động tay xoa đầu cậu: “Nhanh đi thay quần áo, giữa trưa ra ngoài ăn cơm, buổi chiều dẫn cậu tới một nơi.”

“Đi làm gì, chơi vui không?” Kỳ Vũ Thu hứng thú bừng bừng nói, cậu đến nơi này lâu như vậy vẫn chưa đi ra ngoài chơi, có rất nhiều thứ thú vị cậu cũng chưa kịp đi xem.

“Chơi rất vui ” Mẫn Dục khó được cười một chút, anh muốn mang Kỳ Vũ Thu đi ra ngoài giải sầu, để cậu tạm thời quên những ngôn luận trên mạng, chờ giải sầu trở về những người vu hãm cậu cũng nên xin lỗi.

Kỳ Vũ Thu nhảy từ trên sô pha xuống: “Tôi đi thay quần áo!”

Nói xong chạy ra khỏi thư phòng nhanh như chớp.

Mẫn Dục cười nhìn bộ dáng vui mừng của cậu, buồn bực trong lòng cũng tan.

Lục loại phòng để đồ một hồi lâu mới tìm ra ra bộ đồ thể thao duy nhất, Kỳ Vũ Thu có chút buồn rầu, cậu thật sự nên đi mua quần áo, đồ có thể mặc đều đã mặc, còn lại thật sự không thể mặc ra ngoài.

Bên ngoài vẫn mưa như cũ, Mẫn Dục không để tài xế đi theo mà tự lái xe đưa Kỳ Vũ Thu ra cửa.

Làm một nhân vật công chúng, sau khi được trợ lý nhỏ Đặng Triều nhắc nhở, cuối cùng Kỳ Vũ Thu cũng nhớ kỹ mỗi lần ra cửa đều phải đội mũ, đeo kính râm.

Kính râm to rộng che hết nửa khuôn mặt cậu, Kỳ Vũ Thu đưa mặt đến trước mắt Mẫn Dục: “Nhìn ra được là tôi không?”

Mắt Mẫn Dục mang theo ý cười, nói: “Một chút cũng nhìn không ra.”

Lúc này Kỳ Vũ Thu mới vừa lòng đỡ vành nón nói: “Chúng ta xuất phát đi!”

Chú Lưu cười ha hả nói: “Tiểu Dục, cháu phải để ý Tiểu Kỳ, đồ không thể ăn ngàn vạn lần đừng để nó ăn, hiện tại tiểu Kỳ không phải chỉ là một người!”

Kỳ Vũ Thu nghe được lời này bước chân đi nhanh hơn, chạy như bay đến cổng lớn, đứng yên sau đó vẫy tay kêu Mẫn Dục lái xe nhanh đi.

“Ai u, cháu nhìn xem, chính tiểu Kỳ cũng chỉ là một đứa trẻ.” Chú Lưu thấy Kỳ Vũ Thu chạy nhanh dưới mưa phùn thì hãi hùng khϊếp vía, sợ cậu vấp ngã.

Mẫn Dục không khỏi cười: “Chú Lưu, ngài yên tâm đi, cháu sẽ để ý cậu ấy.”

Lúc này chú Lưu mới phất tay kêu hai người nhanh đi.

Bọn họ đi rồi chú Lưu vẫn giơ dù đứng ở cổng lớn cười một lúc lâu, trong nhà nhiều người quả nhiên náo nhiệt hơn.