Chương 23

Edit: Cà Phê Đá Muối

Sau khi Thịnh Ngọc Kha đăng Weibo, một bộ phận nhỏ cộng đồng mạng tỏ thái độ trung lập với chuyện này, nhưng ảnh chụp cậu ta cùng Kỳ Vũ Thu vừa tuôn ra, cộng đồng mạng trung lập cũng bắt đầu châm chọc mỉa mai.

“Tôi quên mất, Kỳ Vũ Thu chính là đại vương lăng xê .”

“Ha ha, tôi nói mà, lúc này đứng ra nói chuyện cho cậu ta thì cũng không phải thứ gì tốt, rắn chuột một ổ.”

“Đáng thương cho nhân viên công tác, bị đánh còn phải đội nồi mắng chửi, Kỳ Vũ Thu Thịnh Ngọc Kha, hai người làm người đi.”

“Tên ngốc này có ý gì, hai người muốn lăng xê cùng nhau sao? Thịnh Ngọc Kha vì hồng cả mặt mũi cũng bỏ.”

Sự tình càng ngày càng nghiêm trọng, vào lúc này Kỳ Vũ Thu lại ngồi xếp bằng trên sô pha chán đến chết moi di động ra, mở phim hoạt hình mấy ngày hôm trước còn chưa xem xong để xem.

Cậu còn thường xuyên mở Weibo, nhìn xem những người đó lại nghĩ ra từ mới nào để mắng cậu, thuận tiện tâm sự với người anh em Thịnh Ngọc Kha cùng chung cảnh ngộ.

“Chắc chắn Hàn Thần đã sớm chuẩn bị kéo tôi xuống nước, tôi không đăng Weibo cũng trốn không thoát, mẹ nó tên ngốc này chắc là cảm thấy tôi đoạt tài nguyên của cậu ta.”

Kỳ Vũ Thu gửi một tấm ảnh của Hàn Thần cho cậu ta: “Cậu xem cậu ta đi, đuôi lông mày nhướng lên, tròng trắng mắt biến hồng, khóe miệng trề xuống, vừa thấy đã biết cậu ta sẽ gặp xui xẻo.”

“Hơn nữa tôi xem thấy cậu gần nhất không có gì xui xẻo, chuyện này không tạo thành ảnh hưởng quá lớn.”

Biểu tình Thịnh Ngọc Kha thoải mái trở lại, tỏ vẻ cậu ta ngồi chờ Hàn Thần gặp xui xẻo.

Lúc này Hàn Thần không ngủ một đêm nhìn thấy Thịnh Ngọc Kha đăng Weibo thì vội vàng gọi điện thoại cho người đại diện, để anh ta bố trí thuỷ quân, nhìn thấy đề tài liên quan tới hai người bị kéo lên hot search cậu ta hưng phấn đến đỏ mắt.

Ở nơi nào trong công ty Thịnh Ngọc Kha cũng áp chế cậu ta, lần này nhất định phải đánh ngã Thịnh Ngọc Kha hoàn toàn!

Cậu ta lấy di động ra xem cộng đồng mạng mắng chết Kỳ Vũ Thu cùng Thịnh Ngọc Kha, không ngăn được ý cười trên mặt, nhịn không được tiếp tục đυ.c nước béo cò, đổ thêm dầu vào đề tài tiếp theo.

“Hàn Thần: Trách không được Lưu Thụy tỏ vẻ lạnh nhạt với Kỳ Vũ Thu, ảnh đế có tiếng là người tốt, đây hẳn là bị Kỳ Vũ Thu làm ghê tởm đi? “

Cộng đồng mạng nhìn weibo Hàn Thần, có chút ngốc, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy có nghệ sĩ dùng acc chính công khai mắng nghệ sĩ cùng tổ.

Sau khi Hàn Thần đăng bài, người đại diện của cậu ta lập tức gọi điện thoại tới, bây giờ cậu ta mới phát hiện mình quên đổi acc, vội vàng đi xóa bài Weibo, đồng thời lên tiếng nói acc mình bị trộm.

“Ngay cả nghệ sĩ chung tổ cũng chịu không được, Kỳ Vũ Thu dùng búa đánh người đúng không?”

“Ha ha, rốt cuộc người này có bao nhiêu ghê tởm mới làm người ta không tiếc dùng acc chính mắng chửi ha ha ha.”

“Lưu Thụy chướng mắt, vậy thì chắc chắn không phải thứ gì tốt.”

“???Hàn Thần này là ai, uống say rồi à, lúc này bỏ đá xuống giếng cũng không phải thứ tốt.”

Hàn Thần sợ tới mức đổ đầy mồ hôi lạnh, sau khi bị người đại diện mắng một trận mới thanh tỉnh lại, không dám tiếp tục đăng Weibo, mua thuỷ quân muốn áp đề tài đi xuống.

Nhưng mà đã tạo thành ảnh hưởng, một bài Weibo của cậu ta đưa mình vào trong nước đυ.c.

Thịnh Ngọc Kha vô cùng hả giận nói với Kỳ Vũ Thu: “Nhìn bộ dạng hùng hồn của cậu ta kìa, xứng đáng! Nên mắng chết cậu ta, cậu ta chỉ biết hâm mộ ghen ghét chúng ta.”

Kỳ Vũ Thu tỏ ý tán đồng.

Mà người đại diện Hàn Thần thấy chuyện này bị mất khống chế thì nói với cậu ta: “Cần phải đánh chết Kỳ Vũ Thu cùng Thịnh Ngọc Kha, nếu vậy thì cậu lên tiếng nói mình không gặp nhân viên công tác bị khi dễ, nói mình là người ngay thẳng, bằng không sẽ phá hỏng duyên người qua đường."

Thuỷ quân bọn bọ mua tấn công vào đề tài Lưu Thụy chướng mắt Kỳ Vũ Thu, Kỳ Vũ Thu khẳng định có vấn đề, họ điều khiển tiết tấu trên các nền tảng lớn đã nhanh chóng ép đề tài liên quan tới Hàn Thần xuống, lúc này Hàn Thần mới thở ra nhẹ nhõm.

Nhưng mà đang lúc cậu ta đắc ý xem các tin tức Giải Trí trên các nền tảng khác nhau thì một bài Weibo đã đánh vỡ tâm trạng tốt của cậu ta, lại khơi dậy cơn bùng nổ của cộng đồng mạng lần nữa.

“Lưu Thụy: Nhân phẩm cùng kỹ thuật diễn của tiểu Kỳ đều rất tốt không có lời gì để nói, cậu ấy đã giúp tôi một việc rất quan trọng, tôi có thể lấy danh dự của mình bảo đảm cậu ấy là một đứa bé rất tốt. Giới giải trí quá loạn, quá nhiều chuyện không nói có, Tiểu Kỳ đừng quá để ý @ Kỳ Vũ Thu”

Lưu ảnh đế lại dùng danh dự của mình bảo đảm cho Kỳ Vũ Thu!

Nhiều năm qua Lưu Thụy làm không ít việc thiện từ lớn đến bé, được công nhận là một trong số ít người tốt trong giới giải trí, duyên người qua đường cùng độ nổi tiếng không phải mấy lưu lượng có thể so được.

Mấy năm trước có người bịa đặt tin đồn nói một nữ diễn viên bị bao dưỡng, lúc ấy cộng động mạng đều mắng cô, khi tất cả mọi người đều xa lánh cô thì Lưu Thụy đăng một bài Weibo tỏ vẻ tin tưởng cô gái kia, sau đó chân tướng lộ ra, nữ diễn viên kia thật sự vô tội.

Lưu Thụy vừa đăng Weibo trong nháy mắt tình thế đã đảo ngược. Cộng đồng mạng sôi nổi tỏ vẻ bọn họ tin tưởng nhân phẩm ảnh đế, nếu Kỳ Vũ Thu thật sự đánh người Lưu Thụy sẽ không đứng ra bênh vực.

Một ít cộng đồng mạng đều tỏ vẻ giới giải trí quá hỗn loạn, tám phần chắc chắn Kỳ Vũ Thu đã đắc tội người nào, nếu không sao có thể có nhiều đại V đi hắc bát nước bẩn như vậy.

Mấy account marketing có ý đồ tạo chủ đề mối quan hệ giữa Lưu Thụy cùng Kỳ Vũ Thu không chính đáng, bị mắng đến mức phải đóng khu bình luận.

Mà nội tình bên trong của Kỳ Vũ Thu vơi Hàn Thần đã bị đẩy lên đầu gió.

" Hàn Thần này muốn dẫm lên Kỳ Vũ Thu để thượng vị à? Một thao tác thật khó hiểu.”

“Vả mặt không vả mặt không, không, bởi vì ngươi không có mặt.”

“Ha ha ha ha bộ dáng nói dối còn vờ như lòng đầy căm phẫn, thật sự cười chết cha ngươi.”

Hàn Thần nhìn lửa đã đốt tới trên người mình, vừa lo vừa sợ, tức giận đến phát run. Lưu Thụy đáng chết, một hai phải nhảy ra vào lúc này làm hỏng chuyện tốt của cậu ta!

Cậu ta không thể không chạy về công ty thương lượng đối sách cùng người đại diện, đáng tiếc trừ fans cậu ta cùng thuỷ quân mua về thì đã không còn ai tiếp tục giúp cậu ta nói chuyện.

Kỳ Vũ Thu nhận được điện thoại của Lưu Thụy, Lưu Thụy kêu cậu đừng để ý ngôn luận trên mạng.

“Hướng gió trên mạng đều do một số phòng làm việc nhúng tay, một khi bọn họ điều khiển được hướng đi trên mạng thì người thường rất khó phân biệt thật giả, cậu nghỉ ngơi cho tốt đi, không lâu nữa chuyện này sẽ qua thôi. "

Kỳ Vũ Thu tỏ vẻ tâm trạng của mình rất tốt, không để ý người xa lạ nói cái gì, bọn họ nói gì cũng hoàn toàn không ảnh hưởng đến cậu.

Lưu Thụy cười hai tiếng, trầm mặc trong chốc lát nói: “Cậu có tâm trạng như vậy thì rất tốt, giới giải trí quá loạn, không có một trái tim nghị lực sẽ rất dễ dàng bị ngôn luận này kéo vào vực sâu.”

“Những người này vĩnh viễn không biết, có lẽ một câu của bọn họ sẽ trở thành con dao gϊếŧ người.”

Kỳ Vũ Thu không nói gì, cậu nghe được trong giọng nói của Lưu Thụy có oán khí nhàn nhạt. Nhiều nhất lại là bất đắc dĩ cùng tiếc nuối. Có lẽ người bên cạnh y đã từng có ai bởi vì ngôn luận đó xảy ra chuyện.

Cuối cùng Lưu Thụy lại nói lời cảm ơn cậu lần nữa: “Cảm ơn cậu giúp tôi tìm được con trai, cảm ơn cậu cứu bọn họ.”

Nhắc tới con trai của mình cảm xúc Lưu Thụy lại nghẹn ngào.

Kỳ Vũ Thu cười nói: “Chú hẳn là nên tự cảm ơn chính mình.”

Nguyện ý giảm tuổi thọ để cứu một đứa con trai chưa từng gặp qua, y là một người ba có đủ tư cách.

Tắt điện thoại, Kỳ Vũ Thu duỗi người, nhìn cơn mưa bên ngoài nói với Mẫn Dục: “Hôm nay anh không đi làm sao?”

“Hôm nay nghỉ.” Mẫn Dục tắt TV, chuyển dép lê qua chân cậu: “Xuống dưới ăn cơm thôi.”

Kỳ Vũ Thu mang dép lê vào, ngoan ngoãn đi theo sau anh vào nhà ăn.

Ăn cơm xong Kỳ Vũ Thu lại vào thư phòng cũng Mẫn Dục, Mẫn Dục làm việc cậu đọc sách.

Chú Lưu bưng một đĩa bánh quy nhỏ vừa nướng trong bếp cùng một ly sữa bò vào, đặt trên bàn tròn cạnh sô pha ở thư phòng, Kỳ Vũ Thu cầm một miếng bánh quy sữa hình con gấu cắn một cái, đôi mắt sáng lên.

“Ăn ngon không?” Chú Lưu cười tủm tỉm hỏi.

Kỳ Vũ Thu gật đầu: “Ăn ngon.”

Cậu lại cầm một miếng quay người dựa vào tay vịn sô pha đưa cho Mẫn Dục: “Anh nếm thử đi, thơm lắm!”

Tay Mẫn Dục gõ bàn phím ngừng lại, cúi đầu nhìn đứa nhỏ vươn tay tới, bánh quy hình thỏ con màu vàng nằm lẳng lặng trong lòng bàn tay trắng trẻo mềm mại của cậu, thoạt nhìn vô cùng mê người.

Mẫn Dục cầm bánh quy cắn một cái, hơi cháy, giòn giòn, mười phần là vị sữa, quả nhiên là khẩu vị mà mấy đứa nhỏ hay thích.

“Có phải ăn rất ngon hay không?” Vẻ mặt Kỳ Vũ Thu tươi cười giống như có đồ ngon phải chia sẻ cho bạn.

Mẫn Dục nuốt xuống sau đó uống ngụm trà mới gật đầu: “Ăn ngon, cậu ăn nhiều một chút.”

Kỳ Vũ Thu vui vẻ chia bánh quy thành hai nửa, vuốt cằm nói: “Phần nhiều là của tôi.”

Phần ít là của tôi? Biểu tình Mẫn Dục không thay đổi, hầu kết lại giật giật, dù không thích khẩu vị này nhưng ăn ít cái cũng không phải không thể.

“Còn phần ít thì sao, tôi đưa qua cho Thịnh Ngọc Kha đi.” Kỳ Vũ Thu ăn chocolate của Thịnh Ngọc Kha, tuy đã xem cho cậu ta một quẻ nhưng vẫn có cảm giác ngượng ngùng, vừa lúc mang một ít bánh quy đến tiếp tế Tiểu Khả cái gì cũng không thể ăn này.

Ánh mắt Mẫn Dục giật giật, hỏi: “Thịnh Ngọc Kha, bạn cậu?”

“Xem như vậy đi.” Kỳ Vũ Thu nhét một miếng bánh quy vào miệng: “Cậu ta không tồi, rất có nghĩa khí.”

Mẫn Dục muốn khuyên cậu vài câu, lòng người khó đoán, đừng để bị người ta lừa, lại cảm thấy mình nói loại lời nói này có chút dong dài, con trai đã lớn, chắc chắn muốn ra ngoài kết giao với bạn bè, có vòng xã giao của mình.

Vào lúc này anh rốt cuộc cũng lý giải được tâm trạng của những người làm cha mẹ trong công ty, mỗi ngày nhọc lòng vấn đề giao tiếp của con mình, chỉ sợ không cẩn thận con mình lại vô tình đi lầm đường.

Nhưng lại không thể quá dong dài, nếu không đứa nhỏ dễ dàng sinh ra tâm lý nghịch phản.

“Nhân tâm của người trong giới giải trí hay thay đổi, cậu cẩn thận một chút.” Suy tư một lúc anh vẫn mở miệng nói.

Kỳ Vũ Thu cười hì hì nói: “Anh yên tâm, tôi sẽ không nhìn lầm người.”

Cậu đường đường là sư thúc tổ của Thanh Dương Sơn, xem tướng mạo không phải chỉ giống như ăn một bữa ăn sáng thôi sao.

Mẫn Dục gật đầu tỏ vẻ tùy cậu, tâm tư lại xoay chuyển vài lần, cuối cùng anh nhớ ra, hình như em họ của bạn anh mở một công ty giải trí vào hai năm trước.

Đã đến lúc tìm thời gian tụ tập với mấy đứa bạn.

Mẫn Dục hao tổn tâm trí của một người cha già, tâm trạng Lý Kỳ lại rất tốt.

Phòng xã giao của công ty không làm được gì, anh ta muốn đi tìm tổng giám Tôn lại bị báo tổng giám Tôn đi công tác chưa về, ngôn luận bất lợi trên mạng về Kỳ Vũ Thu càng ngày càng nhiều, anh ta đã có chút tuyệt vọng.

Không ngờ quanh có lúc lâu Lưu Thụy lại đứng ra!

Lý Kỳ thật sự kích động lệ nóng lưng tròng, anh ta cũng không ngờ Kỳ Vũ Thu lại có quan hệ với ảnh đế tốt như vậy, vào lúc này lại đứng ra lên tiếng vì Kỳ Vũ Thu.

Hình tượng Kỳ Vũ Thu một đường đảo ngược, Lý Kỳ nắm lấy cơ hội xóa triệt để những chuyện hoang đường cậu làm trước kia, không lâu nữa cục diện sẽ ổn định.

Anh ta thở phảo nhẹ nhõm, vội vàng gọi điện thoại cho Kỳ Vũ Thu, tâm trạng tiểu tử này vốn dĩ đã không tốt lại bị mắng có chút điên điên khùng khùng, nếu không chịu được đã có thể thảm.

Lúc này Kỳ Vũ Thu ăn uống no đủ lại nằm trên sô pha ngủ rồi.

Đầu cậu dựa vào tay vịn sô pha, hơi ngưỡng lên, tóc trên trán tán xuống dưới lộ ra khuôn mặt tinh xảo.

Mẫn Dục cúi đầu nhìn cậu, động tác gõ bàn phím tự giác ngừng lại. Bỗng nhiên tiếng chuông vang lên, Kỳ Vũ Thu run lên một chút, lẩm bẩm vài tiếng rồi trở mình, lộ ra di động rớt ở sô pha.

Mẫn Dục thấy cậu ngủ không an ổn thì đi tới cầm điện thoại lên, nhìn thấy cuộc gọi trên màn hình nhíu mày đi đến ban công bắt máy.

“Vũ Thu, chuyện trên mạng đã được giải quyết hết rồi! Cậu đừng lo lắng cũng đừng nóng giận, nên ăn thì ăn nên uống thì uống, chuyện gì cũng có anh Lý chống đỡ!”

“Anh là?” Giọng nói trầm thấp từ tính truyền ra, Lý Kỳ lập tức cứng người lại.