Chương 22

Edit: Cà Phê Đá Muối

“Có việc gì sao?” Mẫn Dục ngẩng đầu nhìn cậu.

Kỳ Vũ Thu đóng cửa lại, trả lời: “Tôi muốn tìm mấy quyển sách.”

Mẫn Dục gật đầu: “Cậu tùy ý xem đi.”

Kỳ Vũ Thu thật sự đi đến trước kệ sách, tùy tiện cầm một quyển sách có rất nhiều tranh vẽ lên ngồi trên sô pha nhỏ bên cạnh Mẫn Dục lật xem.

Tiếng sách sàn sạt thu hút lực chú ý của Mẫn Dục, anh nhìn qua thì thấy thanh niên với vẻ mặt vui vẻ nửa nằm ở trên sô pha.

Sách Kỳ Vũ Thu xem là tập tranh ngụ ngôn, các loại chuyện xưa làm cậu thường xuyên cười ra tiếng, nhận thấy có nhìn mình cậu giương mắt nhìn qua, ý cười trong đôi mắt tròn xoe không kịp tan đi, như là ánh sáng nhỏ vụn.

Khóe miệng Mẫn Dục vô thức nhếch lên, duỗi tay lấy một tấm chăn ở sau lưng ghế đưa cho cậu: “Cẩn thận bị cảm lạnh.”

Kỳ Vũ Thu gãi gãi đầu: “Tôi quấy rầy đến anh sao? Nếu không tôi lấy sách ra ngoài xem.”

“Không có.” Mẫn Dục chuyển ánh mắt qua màn hình máy tính.

Kỳ Vũ Thu ngồi lại sô pha lấy chăn đắp lên bụng.

Trong thư phòng an tĩnh chỉ có tiếng lật sách sàn sạt cùng tiếng bàn phím lộc cộc, thế nhưng lại hài hòa ngoài ý muốn.

Không biết qua bao lâu, Mẫn Dục nhận thấy âm thanh lật sách đã ngừng. Anh quay đầu lại thì thấy Kỳ Vũ Thu đã ngã nhoài trên sô pha ngủ, tấm chăn chỉ còn một góc nằm ở trên bụng cậu.

Anh đi qua, ngồi xổm xuống nhặt chăn rơi trên mặt đất lên, nhẹ nhàng đắp cho Kỳ Vũ Thu, sau đó nhìn thấy miệng Kỳ Vũ Thu hơi nhấp nhấp, anh duỗi tay chọc chọc, mềm mại êm êm, còn rất đàn hồi.

Mẫn Dục thu hồi tay, lắc đầu cười, hiện tại giống như anh đang nuôi trẻ con.

Lại qua nửa giờ, Kỳ Vũ Thu vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, Mẫn Dục nhìn thời gian sau đó đứng dậy đi đến sô pha lần nữa, nhẹ nhàng lắc lắc bờ vai của cậu, thấy Kỳ Vũ Thu lẩm bẩm một tiếng rồi lật nghiêng người ra ngoài sô pha.

Tay mắt Mẫn Dục lanh lẹ duỗi ra tiếp được cậu lập tức ôm vào lòng, đầu lông xù của Kỳ Vũ Thu rũ lên vai anh cọ cọ, anh liền cảm nhận được hơi ấm truyền vào cổ.

Hầu kết anh giật giật, đặt cậu lên sô pha lần nữa, nhìn chăm chú mặt của thanh niên sau đó duỗi tay đẩy nhẹ, gọi cậu tỉnh dậy.

Kỳ Vũ Thu xoa xoa mắt, rầm rì duỗi người, híp mắt nhìn anh: “Làm gì vậy.”

“Trở về hẳn ngủ, muộn rồi.” Mẫn Dục nhìn cậu, thấp giọng nói.

Kỳ Vũ Thu mê mang trong chốc lát mới chậm rì rì đứng dậy: “Ừ đi ngủ đây, anh cũng đi ngủ sớm một chút.”

Cậu lung lay đi ra cửa thư phòng, Mẫn Dục thấy cậu ngã trái ngã phải nên dẫn cậu đến cửa phòng ngủ, nhìn cậu mở cửa phòng đi vào mới hạ cánh tay đang nâng lên của mình xuống.

“Ngủ ngon.” Kỳ Vũ Thu ghé vào khung cửa nói với Mẫn Dục, Mẫn Dục gật đầu, xoay người trở về phòng mình.

Anh đúng thật là đang nuôi một đứa trẻ thích làm người khác nhọc lòng.

Mưa rơi ngoài cửa sổ càng lúc càng nặng hạt, sấm sét dần dần dừng lại, chỉ còn tiếng mưa ào ạt, Mẫn Dục nằm trên giường duỗi tay tắt đèn ngủ, không gian rơi vào bóng tối, anh cũng dần chìm vào giấc ngủ say.

Dưới cơn mưa, có người ngủ ngon lành cũng có người kích động thức trắng đêm.

Nửa đêm 12 giờ, một blogger giải trí không nhiều fans đăng một bài trên Weibo.

“Chuyện trong giới giải trí: Đánh nhân viên công tác tới mức ôm đầu chạy trốn, thật lợi hại nha, chẳng lẽ nhân viên công tác không có nhân quyền sao? Chỉ là một diễn viên mà lại cao cao tại thượng như thế? @ Kỳ Vũ Thu”

Fans của blogger có mười mấy vạn, đăng chưa được nửa giờ đã có mấy trăm lượt chia sẻ, khu bình luận đều đang chỉ trích Kỳ Vũ Thu. Đối với người qua đường mà nói, mặc kệ là nghệ sĩ nào, chỉ cần ngươi dám khi dễ nhân viên công tác vậy chính là người có nhân phẩm bại hoại đến cảnh giới đỉnh cao.

Hai giờ sau, một đại V chia sẻ Weibo này, nháy mắt sự việc bị lan rộng ra.

“Kỳ Vũ Thu đánh người? Không phải mấy ngày hôm trước cậu ta vừa cứu một đứa bé sao?”

“Ha ha, lầu trên nhìn xem người cậu ta cứu là ai, bình dân bá tánh mà so được với thiếu gia nhà họ Cố sao?”

“Chỉ là một con hát, có tính người hay không?”

“A a a, vi phạm pháp luật, phải hỗ trợ nhân viên công tác báo cảnh sát!”

Hơn nửa đêm Lý Kỳ bị gọi dậy, nhìn thấy tin tức trên mạng mắt cũng đỏ lên, vội vàng đi thông báo cho bộ phận xã giao của công ty để nghĩ cách bác bỏ tin đồn sau đó áp xuống, nhưng mà tiếp theo lại có mấy đại V đều bắt đầu chia sẻ, căn bản không áp được.

Ngay sau đó lại có một bộ ảnh chụp bị lộ ra, trên ảnh là Kỳ Vũ Thu ngồi đối diện với Lưu Thụy, sắc mặt Lưu Thụy vô cùng khó coi, sau đó Lưu Thụy đứng dậy rời đi.

“Giải trí ba ca: Tiểu thịt tươi đóng phim chọc giận ảnh đế, Lưu ảnh đế tỏ vẻ tôi quá khó khăn, thật sự chịu không nổi đồng thau 2333”

Weibo này lại bị các đại V chia sẻ lần nữa, tiếp tục nhấc lên một trận mắng khác.

Hàn Thần không ngủ một đêm, vẫn luôn chú ý hướng đi của chuyện này, kế hoạch ban đầu là muốn để sau này mới bố trí đại V cùng nhau ra tin nóng, nhưng cậu ta không ngờ lại có những đại V tự do khác chia sẻ, tuôn tin tức ra ngoài.

Phòng làm việc bên kia trực tiếp lợi dụng nhiệt độ của đại V tự do, bố trí những đại hào đi theo, lúc này mới khiến nó trở nên oanh động như vậy.

Ban đầu Kỳ Vũ Thu “Nguyền rủa” người khác vào ngục giam đã làm mất hảo cảm của một đợt người qua đường, tuy có người nói người bị cậu nguyền rủa thật sự phạm pháp nhưng những người qua đường không quan tâm, bọn họ chỉ nhớ kỹ Kỳ Vũ Thu miệng tiện tâm xấu.

Lần này nhìn thấy cậu lại đánh người thì càng thêm chán ghét, hơn một nữa là thuỷ quân cùng với người qua đường không rõ tình huống đưa nó lên đầu trang hotsearch.

Loại chuyện này bị tuôn ra ngoài, trong nháy mắt hình tượng của Kỳ Vũ Thu ngã đến đáy cốc, trừ khi nhân viên công tác kia làm sáng tỏ hoặc là có người đứng ra làm chứng cho cậu.

Nhưng mà duyên người qua đường của cậu thì, thôi bỏ đi. Hàn Thần đắc ý lấy acc phụ đυ.c nước béo cò trong đề tài, hung hăng phát tiết tức giận của mình một chút.

Buổi sáng, Kỳ Vũ Thu rời giường cầm điện thoại di động lên bật nguồn, thiếu chút nữa bị thông báo của điện thoại ngộp chết, mới vừa hồi phục tin thần thì nhận được cuộc gọi của Lý Kỳ.

Cậu bắt máy, Lý Kỳ liền vội vàng nói: “Trước tiên cậu đừng động gì đến tin tức trên mạng, lần này ngàn vạn đừng xúc động, công ty đang tìm biện pháp.”

Kỳ Vũ Thu nhấn mở Weibo, thông báo ùa tới như muốn nổ tung, nhìn trong chốc lát mới hiểu được, có người nói cậu đánh người phụ trách hôm qua, cậu đúng là oan uổng mà!

“Anh Lý, tôi không có đánh anh ta, do anh ta tự mình xui xẻo thôi, quá hai ngày nữa không chừng anh ta bị tàn phế, tôi đây không thể đội cái nồi này chứ?”

Lý Kỳ hít một hơi thật sâu: “Tôi biết cậu không đánh người nhưng hiện tại toàn cộng đồng mạng đều đang mắng cậu, muốn làm sáng tỏ cũng phải cần thời gian, cậu đừng nói bậy trên mạng, chuyện này công ty sẽ xử lý tốt cho cậu, cậu cứ đóng phim tốt ở đoàn phim là được! “

Tắt điện thoại, Kỳ Vũ Thu mở hot search ra, nhìn tên của mình nằm ở đầu bảng, nhấn vào thì thấy tất cả đều đang mắng cậu, không khỏi lắc đầu thở dài.

Cách một dây cáp mạng, tất cả mọi người không hề giữ lại mà phát tiết ra hết lệ khí sâu trong linh hồn, bọn họ bỏ qua khả năng suy nghĩ của mình, bị cái gọi là đại V dắt mũi, chỉ cái nào đánh cái đó, hoàn toàn là con rối bị người khác nắm trong tay.

Trách không được cậu đi đâu cũng có thể cảm giác được lệ khí như có như không phiêu đãng ở xung quanh, thì ra mỗi người đều là nơi phát ra lệ khí.

Bên ngoài trời vẫn mưa to, cảnh diễn của cậu không thể quay, đoàn phim gửi thông báo tạm dừng quay hình một ngày, kêu cậu nghỉ ngơi cho tốt.

Kỳ Vũ Thu dạo tới dạo lui rồi xuống lầu, nhìn Mẫn Dục đang ngồi trên sô pha phòng khách xem tin tức.

Cậu đi qua ngồi ở một bên sô pha, lười biếng duỗi người, Mẫn Dục giương mắt nhìn qua, thấy cậu còn mặc áo mỏng ngắn tay, nhíu mày nói: “Trời lạnh, mặc thêm cái áo khoác đi.”

Kỳ Vũ Thu kéo chăn nhỏ trên ghế sô pha qua đắp lên người, chớp mắt nhìn anh.

Mẫn Dục bất đắc dĩ, lấy áo khoác đặt ở một bên đưa cho cậu: “Mặc vào trước đi, cơm nước xong lại lên lầu lấy.”

Lúc này Kỳ Vũ Thu mới cười hì hì đặt chăn ở một bên, lấy áo khoác mặt lên người.

Mẫn Dục cao hơn cậu một cái đầu, dĩ nhiên áo khoác cũng lớn hơn một size, cậu mặc vào tay áo dài che hết bàn tay, giống như một đứa trẻ trộm mặc áo của người lớn.

“Lại đây.” Mẫn Dục đặt máy tính bảng xuống, vẫy tay với Kỳ Vũ Thu.

“Sao vậy?” Kỳ Vũ Thu vừa nói vừa nhảy thẳng ra khỏi ghế sô pha, Mẫn Dục nhìn thấy mí mắt nhảy dựng, anh bỗng nhiên hiểu rõ tâm trạng của những gia trường có con cái nghịch ngợm trong nhà.

Sô pha quá mềm, Kỳ Vũ Thu đứng không vững ngã xuống, cậu dứt khoát thuận thế ngồi xếp bằng, hơi nghiêng đầu nhìn Mẫn Dục.

Mẫn Dục kéo kéo cổ áo, khụ một tiếng: “Vươn tay ra.”

Chẳng lẽ có quà cho cậu? Ánh mắt Kỳ Vũ Thu sáng lên, ngoan ngoãn đưa tay tới trước mặt Mẫn Dục.

Lúc này Mẫn Dục mới duỗi tay kéo cổ tay áo xắn lên cho cậu, xắn xong lại bảo cậu vươn tay khác ra.

Chú Lưu nhìn một màn này cươi vui mừng rời khỏi phòng khách.

Tay áo vừa mới xắn xong thì có người gọi điện thoại tới, Kỳ Vũ Thu lấy di động ra thấy là Thịnh Ngọc Kha, cậu bắt máy, đang muốn hỏi Thịnh Ngọc Kha có phải gặp đào hoa hay không đã bị cậu ta chặn miệng nói ba la.

“Chắc chắc là tên ngốc Hàn Thần kia, cậu ta âm ngoan ác độc, nếu lúc ấy không phải có tôi ở đấy thì tôi đã tin, không biết xài bao nhiêu tiền để bôi xấu anh.”

“Mẹ nó tôi không thể nhìn tên ngốc này mở to mắt nói dối, anh chờ, tôi sẽ đăng Weibo mắng chết cậu ta, cái quái gì thế không biết !”

Rống xong Kỳ Vũ Thu còn chưa kịp nói chuyện bên kia đã cúp máy. Cậu sờ sờ cằm, tiểu tử này còn rất nghĩa khí, chỉ là tính tình quá nóng nảy.

Không quá hai phút Kỳ Vũ Thu đã nhìn thấy Thịnh Ngọc Kha thật sự đăng một bài Weibo.

“Thịnh Ngọc Kha: Người nào đó tiêu tiền lật ngược phải trái hắc bát nước bẩn cũng thật giỏi, nếu không phải tôi tận mắt nhìn thấy người kia tự đυ.ng vào đạo cụ thì tôi đã tin.”

Fans Thịnh Ngọc Kha có mấy trăm vạn, vừa đăng Weibo đã nhanh chóng có người chụp màn hình chia sẻ.

“Kha kha thật chính trực, yêu Kha Kha moah moah!”

“Kha kha không hổ là Kha Kha, cũng không biết ‘ người nào đó ’ là người người nào, hì hì.”

“Bảo vệ tốt chính mình, thuỷ quân quá điên cuồng, anh nói chân tướng ra như vậy bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh, đau lòng.”

Dưới khu bình luận của Thịnh Ngọc Kha bị fans nhanh chóng chiếm cứ, tuy số lượng lớn thuỷ quân dũng mãnh tràn vào cũng không chiếm được ưu thế.

Cậu ta lên tiếng làm một bộ phận nhỏ người bắt đầu dao động, bọn họ cảm thấy Thịnh Ngọc Kha làm nhân chứng, lời nói dĩ nhiên đáng tin hơn account marketing.

Nhưng mà đại đa số cộng đồng mạng lại cảm thấy bọn họ rắn chuột một ổ, cùng nhau khi dễ nhân viên công tác.

Kỳ Vũ Thu gửi tin nhắn cho cậu ta: “Cậu sẽ bị mắng.”

“Mắng thì mắng, lão tử sợ chắc?” Thịnh Ngọc Kha vô cùng kiêu ngạo nói.

Quả nhiên, không lâu sau có mấy ảnh chụp cùng một video được đăng công khai trên mạng.

“Ích Thanh Khuẩn: Thì ra là như thế này ~【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】”

Hai người trong bức ảnh là Kỳ Vũ Thu cùng Thịnh Ngọc Kha dựa gần nhau, vô cùng thân mật.