Chương 21

Edit: Cà Phê Đá Muối

“Còn có một người…… Là ý gì?” Thân thể Liễu Tiếu cứng đờ, chỉ cảm thấy con trai trong lòng ngực đột nhiên trở nên giống tảng đá, đè cánh tay bà khiến bà không thể động đậy.

Lưu Thụy vội vàng nhận lấy con trai đặt trên sô pha, nhìn Kỳ Vũ Thu nói: “Hiện tại phải làm sao bây giờ?”

Tuy Gia Gia không hề nổi điên nhưng vẫn cứ si si ngốc ngốc như vậy cũng không được!

Liễu Tiếu ngồi ở trên sô pha, Gia Gia lập tức bò lại đây, dính ở trên người , thân thể bà cứng đờ nói: “Kỳ tiên sinh, ngài có thể xử lý…… thứ còn dư lại kia được không?”

Kỳ Vũ Thu gật đầu: “Đương nhiên có thể, chỉ là tôi cũng không muốn thương tổn nó.”

“Tại sao?” Lưu Thụy có chút thất thố đi về phía trước một bước nôn nóng hỏi, Kỳ Vũ Thu không muốn xử lý vậy con y phải làm sao bây giờ.

Kỳ Vũ Thu nhìn Liễu Tiếu nói: “Có phải gần đây mọi việc của cô đều không thuận lợi hay không, tinh thần không tốt, thường xuyên ném đồ mà không hiểu lý do?”

Liễu Tiếu ngẩn người, nhớ lại một chút bà mơi phát hiện gần đây quả thật bà có chút xui xẻo, hai đại ngôn lớn trong tay bị lấy mất, bởi vì chuyện nhỏ mà bỏ lỡ một bộ điện ảnh chế tác của đạo diễn lớn, hơn nữa gần đây bà có cảm giác rất mệt nên mới đẩy một ít công việc để về nhà nghỉ ngơi một khoảng thời gian.

Kỳ Vũ Thu tiếp tục nói: “Mẹ chồng cô có phải đã tặng cho cô thứ gì để mang theo bên người đúng không?”

Liễu Tiếu nhớ lại một chút, trong lòng cả kinh, cúi đầu lôi một cái mặt dây chuyền màu xanh từ trong cổ ra, tượng Phật xanh biếc trong suốt như pha lê, vừa thấy đã biết là phỉ thúy cực phẩm: “Một tháng trước bà ấy đã tặng cho tôi vào ngày sinh nhật, nói là nhiều phúc, kêu tôi mang theo phòng thân.”

Nói xong Liễu Tiếu mới phát hiện bắt đầu từ một tháng trước mọi chuyện của bà đã không thuận lợi, xem ra có quan hệ với mặt dây chuyền này

“Đây là cái gì?” Liễu Tiếu lấy dây chuyền xuống đưa cho Kỳ Vũ Thu.

Kỳ Vũ Thu nhận lấy, ngón tay dùng lực niết lên bề mặt bóp gãy nó, Liễu Tiếu cùng Lưu Thụy nhìn kỹ mới phát hiện mặt dây này lại trống rỗng, bên trong có một con sâu nhỏ màu xanh lục, sâu với phỉ thúy cúng màu, toàn thân lại trong suốt, không nhìn kỹ cơ bản sẽ không thấy.

“Mẹ chồng cô hẳn là cảm thấy vận khí trên người một đứa bé sẽ không đủ nên lại xuống tay với cô.” Kỳ Vũ Thu lấy một lá bùa ra, đốt lên rồi thiêu con sâu nhỏ thành tro.

Liễu Tiếu không khỏi nghiến răng nghiến lợi, từ trước đến nay bà luôn muốn gia đình hòa thuận, đối xử với mẹ Lưu Thụy cũng tận tâm tận lực, mỗi lần ra ngoài trở về đều sẽ mang đủ loại lễ vật, trái tim người này đúng là sắt đá mà.

"Này, này thì có quan hệ gì với Gia Gia?” Lưu Thụy lại nghe được chuyện liên quan tới mẹ y thì cũng đã hoàn toàn không còn cảm giác gì nữa.

Kỳ Vũ Thu nhìn thoáng qua đứa bé đang cười ngây ngô chui vào lòng ngực Liễu Tiếu, nói với bà: “Không có nó cô sống không quá mười ngày.”

Liễu Tiếu hiểu cậu nói gì, cúi đầu nhìn Gia Gia, nói: “Tại sao lại cứu tôi?”

Gia Gia cười hì hì duỗi tay sờ mặt bà, đôi mắt phát sáng.

“Hẳn là bởi vì nó thật sự rất yêu cô.” Kỳ Vũ Thu nói.

“Yêu tôi?” Liễu Tiếu nghi hoặc, người nói yêu bà rất nhiều, nhưng ai lại yêu bà đến mức này.

Kỳ Vũ Thu ngồi bên cạnh đứa bé, xoa xoa đầu của nó: “Nó rất yêu cô, cũng rất yêu em trai của mình, nên mới chiếm thân thể của em trai lúc em trai bị người khác hại, thế em trai chặn tai họa, mới có thể làm cô cách xa bà nội một chút, không cho cô uống canh bà nội hầm.”

“…… Em trai?”

“Đúng vậy, nó là anh trai Gia Gia, một đứa bé chưa kịp sinh ra đã qua đời.” Kỳ Vũ Thu nhìn đôi mắt Liễu Tiếu: “Cho dù như thế nó vẫn muốn bảo vệ mẹ cùng em trai của mình.”

Liễu Tiếu buông lỏng tay ôm Gia Gia ra, bà nhìn trên mặt Gia Gia mang theo nụ cười ngây ngô, nhớ tới lần kia bởi vì công việc nên bà bất đắc dĩ phải bỏ đi đứa con của minh.

Ba năm trước bà vừa mới kết hôn với Lưu Thụy, hai người không có công khai, bà lại vừa nhận được một vai diễn rất quan trọng, đây không phải lúc sinh con nên đành phải nhịn đau từ bỏ đứa bé này.

Lưu Thụy ngồi xổm xuống trước sô pha, tay run rẩy sờ mặt đứa bé, nó ỷ lại cọ cọ vào lòng bàn tay y, cười hì hì nhìn y, há mồm giống như muốn nói gì lại nói không được.

Liễu Tiếu bụm mặt khóc, bà rất có lỗi với đứa nhỏ này, bà không thể cho nó sinh mệnh, là đứa bé chưa từng được bà yêu thương dù chỉ một ngày.

“Làm sao bây giờ?” Liễu Tiếu khóc lóc hỏi, hai đứa đều là con trai bà, bà mang thai mười tháng sinh ra Gia Gia, dồn tất cả tình thương vào nó, một đứa con khác bị bà thương tổn lại vẫn luôn bảo vệ bọn họ, bà thật sự không nói được lời nhờ Kỳ Vũ Thu giúp đỡ.

Lưu Thụy nắm bàn tay nhỏ mập mạp của con trai, thấp giọng nói: “Là chúng tôi có lỗi với nó, nếu có thể bồi thường muốn chúng tôi làm như thế nào đều có thể.”

Kỳ Vũ Thu lắc đầu nói: “Không có cơ hội, không phải tôi không muốn cứu Gia Gia mà là không cần phải cứu. Thời gian đứa nhỏ này ở lại quá dài, vì cứu các người nó đã không còn cơ hội đầu thai chuyển thế, có lẽ không qua được mấy ngày sẽ biến mất hoàn toàn.”

“Cho nên không cần lo lắng cho Gia Gia, nó sẽ nhanh chóng khôi phục lại bình thường.”

Liễu Tiếu không ngờ sẽ có kết quả này, bà ôm lấy Gia Gia nghẹn ngào nói: “Mẹ xin lỗi con!”

Kỳ Vũ Thu lắc đầu, có nhiều thứ đến khi hối hận thì tất cả đều đã muộn.

Cậu không ở lại, sau khi nói lời tạm biệt với hai người họ thì gọi điện thoại cho Lưu Hạo kêu anh ta tới đây đón cậu.

Lưu Thụy tiễn cậu ra tới cửa, sau khi Kỳ Vũ Thu rời đi, Lưu Thụy nhìn chiếc xe đã chạy xa nắm chặt đồ vật trong tay về phòng.

Một lần uống, một miếng ăn đều có con số quy định, chỉ cần nguyện ý trả một cái giá vừa đủ, có một số việc vẫn còn đường sống để hối hận.

Trên đường trở về Kỳ Vũ Thu nhận được tin nhắn chuyển khoản, cậu không để ý mà chỉ lấy ra một tấm hoàng phù. Ngày đó cậu về nhà sắp xếp hành lý, gặp được Thành Khải muốn mượn vận khí Mẫn Dục, sau khi đánh cậu ta một trận lại dùng tóc của cậu ta hạ đạo phù này.

Đạo phù này có thể cảm ứng được người tiếp xúc gần gũi với Thành Khải, nếu người tiếp xúc với cậu ta có khác thường thì hoàng phù trong tay Kỳ Vũ Thu sẽ có phản ứng, cậu có thể truy được tung tích của người đứng phía sau.

Đáng tiếc lâu như vậy mà không có một chút phản ứng nào, thủ đoạn mượn vận của mẹ Lưu Thụy hôm nay tuy ôn hòa không ít, hoàn toàn không giống với thủ pháp Thành Khải dùng, nhưng Kỳ Vũ Thu biết tất cả đều do cùng một người làm ra.

Thành Khải hẳn là đang nằm ở bệnh viện, mấy ngày nay khẳng định sẽ đi tìm pháp sư kia. Kỳ Vũ Thu đặt lá bùa lại vào trong túi, ánh mắt âm trầm.

Sau khi về đến nhà sắc trời đã hoàn toàn tối, mưa nhỏ rơi tí tách bên ngoài. Kỳ Vũ Thu đi vào trong sân thì nhìn thấy một thân ảnh đang cầm ô đứng ở trước đài phun nước.

“Đã trở lại?” Thân ảnh đi tới, đúng là Mẫn Dục. Đầu anh ướt dầm dề tóc dán lên trán, hơi nước mê mang, đôi mắt có vẻ càng thêm thâm thúy.

Kỳ Vũ Thu chui xuống dưới dù của anh, giương mắt nhìn anh nói: “Anh đứng ở bên ngoài làm gì vậy?”

Hai người đứng rất gần, Kỳ Vũ Thu thậm chí có thể nhìn thấy một nốt ruồi nhỏ trên vành tai Mẫn Dục, cậu theo thói quen tính để sát vào xem, cằm lập tức nằm trên vai Mẫn Dục.

Mẫn Dục khẽ cười một tiếng, hơi thở phả vào lỗ tai cậu, cậu vội vàng nắm cánh tay Mẫn Dục để đứng vững.

“Trời mưa, anh đứng ở ngoài không sợ bị xối ướt à.” Kỳ Vũ Thu giữ chặt cánh tay Mẫn Dục mới phát hiện áo sơ mi anh đã bị ướt toàn bộ.

Mẫn Dục nghiêng dù về phía trước, che phủ hoàn toàn Kỳ Vũ Thu vào trong nói: “Không có việc gì, đi vào thôi. “

Sau khi vào nhà, chú Lưu lo lắng cầm một cái khăn tắm đứng chờ, sau khi nhìn thấy Mẫn Dục vào nhà lập tức khoác khăn tắm lên trên người anh: “Mau đi tắm nước nóng, chú xuống phòng bếp nấu canh gừng, tắm xong ra uống một chén, đừng để bị cảm.”

Mẫn Dục nhìn Kỳ Vũ Thu một cái: “Cho cậu ấy uống một chén trước đi, cháu sẽ xuống nhanh thôi. “

“Được được, cháu mau đi đi.” Chú Lưu phất tay kêu anh nhanh lên lầu.

Kỳ Vũ Thu bị chú Lưu kéo vào nhà ăn nhỏ, không lâu sau dì bưng lên một chén canh bốc mùi lạ.

Chú Lưu cầm chén sứ, hiền từ nhìn cậu: “Tiểu Kỳ, nhân lúc còn nóng nhanh uống đi, hiện tại cháu cũng không thể cảm mạo, uống nước gừng rất tốt cho thân thể."

Nói xong chú Lưu nhét cái muỗng vào trong tay cậu.

Kỳ Vũ Thu hoảng sợ nhìn nước gừng trước mặt, cậu không kén ăn, ngọt đắng chua cay đều có thể ăn, nhưng thứ không thể chịu nổi nhất chính là mùi vị của nước gừng, trước kia bị bệnh cậu tình nguyện uống thuốc cũng không muốn uống thứ này.

Thật sự rất khó ngửi!

“Mau uống đi, nhất định phải uống lúc nóng mới có hiệu quả tốt.” Chú Lưu đứng ở một bên tha thiết dặn dò.

Kỳ Vũ Thu múc một muỗng, bóp mũi đổ vào miệng, nhe răng trợn mắt nuốt xuống, sau đó hít một hơi thật sâu nhìn chú Lưu đáng thương vô cùng: “Cháu uống rồi.”

Chú Lưu cười nói: “Đứa nhỏ này, uống hết mới có hiệu quả.”

“Cháu uống một ngụm đã có hiệu quả rất tốt, thật sự, thân thể cháu rất tốt.” Kỳ Vũ Thu hấp hối giãy giụa, cậu thật sự không chịu nổi mùi vị này.

Đang nói thì đột nhiên có một viên kẹo nhét vào miệng, Kỳ Vũ Thu nhấp nhấp, ngọt thật!

Cậu quay đầu lại, Mẫn Dục mặc áo tắm dài đang đứng sau lưng cậu, tuy mặt không có biểu tình gì nhưng trong ánh mắt lại có ý cười: “Ngọt không?”

Kỳ Vũ Thu gật gật đầu, mơ hồ nói: “Rất ngọt.”

Sau đó vội vàng đứng dậy kéo Mẫn Dục xuống ghế: “Vừa mới ngấm nước mưa nhiều như vậy nhanh uống chén nước gừng nóng, đừng để bị cảm.”

Mẫn Dục nhìn nước đường đỏ trên bàn, cười như không cười nhìn cậu một cái, bưng chén nước gừng lên uống một hơi cạn sạch, Kỳ Vũ Thu nhìn nước trong chén không còn một giọt dư thừa, cuối cùng cũng thở ra nhẹ nhõm.

Chú Lưu cầm chén đi xuống phòng bếp, kêu bảo mẫu bưng cơm lên.

Cơm nước xong Mẫn Dục đi thư phòng, Kỳ Vũ Thu ở lại phòng khách xem TV cùng chú Lưu.

Kỳ Vũ Thu hỏi chú Lưu: “Vừa rồi Mẫn Dục ở bên ngoài làm gì vậy?”

Chú Lưu nhìn cậu muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài nói: “Ngày mưa tâm tình nó không tốt, cháu phải chăm sóc nó một chút, Tiểu Dục không thích nói chuyện nhưng chú vẫn nhìn được nó rất thích cháu.”

Kỳ Vũ Thu không biết chú Lưu nhìn từ đâu thấy Mẫn Dục thích cậu, nhưng cậu vẫn làm theo lời chú Lưu nói, đến thư phòng tìm Mẫn Dục.

Cậu đứng ở trước thư phòng gõ cửa, bên trong truyền ra giọng nói trầm thấp: “Vào đi.”

Đẩy cửa ra cậu mới nhìn thấy trong phòng không có bật đèn, không gian tối đen, ngoài cửa sổ có tia chớp hiện lên chiếu vào bóng người ngồi ở cạnh bàn.

Kỳ Vũ Thu sờ soạng mở đèn giương mắt lại xem, Mẫn Dục đã mở máy tính ra, thần sắc bình tĩnh nhìn màn hình giống như thật sự nghiêm túc xử lý công việc.

Chú Lưu đã lừa cậu, Kỳ Vũ Thu nghĩ thầm.