Chương 20

Edit: Cà Phê Đá Muối

Đám hắc khí giống như đã tan đi bay lảo đảo lắc lư ở trong phòng, dọc theo cầu thang bay xuống tầng một, Liễu Tiếu đi theo sau Kỳ Vũ Thu xuống lầu, nói: “Lầu một ngoại trừ gara cùng phòng giải trí ra cũng chỉ còn phòng bảo mẫu.”

Người nhà bọn họ không nhiều nên chỉ thuê một bảo mẫu là dì Lưu, ngày thường giúp lão thái thái chăm sóc con trai, nấu cơm. Dì Lưu đã làm nhiều năm, tính cách chăm chỉ cần mẫn nhanh nhẹn cho nên bọn họ mới ký hợp đồng dài hạn với dì Lưu, trả tiền lương cũng vô cùng khả quan, Liễu Tiếu thật sự không nghĩ ra tại sao bà ta lại làm ra loại chuyện này.

Hắc khí run rẩy xoay vài vòng bên ngoài phòng bảo mẫu, cuối cùng ngừng trên miếng gạch trước cửa phòng.

“Chính là nơi này.” Kỳ Vũ Thu dùng mũi chân nhấn nhấn miếng gạch nói.

Liễu Tiếu cắn răng: “Quả nhiên là bà ta.”

Trừ người nhà của cô cũng chỉ có tài xế cùng bảo mẫu mới có thể ra vào, tài xế không ở nơi này, cho nên ngoài dì Lưu ra thì căn bản không có ai khác có thể đi vào lầu một để chôn thứ này ở đây.

Sắc mặt Lưu Thụy cũng trầm xuống, ngày thường dì Lưu đối xử với Gia Gia rất tốt, Gia Gia cũng rất thích đến gần bà ta, thậm chí còn thân hơn cả y cùng Liễu Tiếu, y thật sự không thể tin dì Lưu sẽ làm ra loại chuyện này.

Kỳ Vũ Thu dùng một chân đạp lên gạch, đá cẩm thạch theo tiếng nứt ra, Lưu Thụy vội vàng ngồi xổm xuống, lấy hết gạch vỡ vụn ra, lộ đồ vật nằm bên dưới.

Nền móng kiên cố bị đào thành một cái hố nhỏ, một hủ đựng màu nâu loang lổ nằm ở đáy hố.

Lưu Thụy ngẩng đầu nhìn Kỳ Vũ Thu, Kỳ Vũ Thu bảo y đứng dậy, sau đó đi dạo một vòng xung quanh đống gạch vỡ, nhìn ba người nói: "Tiêu hủy thứ này Gia Gia có thể lập tức khỏe lại.”

Liễu Tiếu kích động nói: “Vậy thì nhanh tiêu hủy nó đi, có cần chuẩn bị thứ gì không? Kiếm gỗ đào hay là chu sa, tôi sẽ cho người đi mua liền!”

Lưu Thụy cùng mẹ y cũng phụ họa kêu Kỳ Vũ Thu nhanh cứu người.

Kỳ Vũ Thu cười khẽ: “Tôi còn chưa nói xong, tiêu huỷ nó thì đồ vật trên người Gia Gia sẽ rời đi, đi tìm người nó muốn tìm, người kia bị phản phệ, có lẽ sẽ lập tức chết bất đắc kỳ tử.”

Cậu vừa dứt lời, trên mặt Liễu Tiếu cùng Lưu Thụy đều xuất biểu tình khoái chí, xuống tay với một đứa bé thì bị phản phệ chết bất đắc kỳ tử cũng xứng đáng, bọn họ sẽ không đồng tình với người muốn hại chết con trai bọn họ.

Kỳ Vũ Thu duỗi tay cầm cái hủ giơ lên trước mặt: "Nói nhiều lời như vậy cũng chỉ muốn cho hai người biết, người làm chuyện sai trái khẳng định sẽ phải trả giá lớn."

“Nếu vậy thì tôi ra tay đây.”

Nói xong cậu nhẹ nhàng mở nắp ra, có hai cái chuông đồng nằm bên trong, lấy chuông đồng ra ngoài thì có thể nhìn thấy bên trong chuông đồng nhét đầy sợi tóc.

“Phía trên này là sinh thần bát tự của con trai hai người đúng không?” Kỳ Vũ Thu giơ chuông đồng nhỏ lên trước mặt Liễu Tiếu, Liễu Tiếu nhìn kỹ nói: “Đúng vậy, là sinh nhật của Gia Gia.”

Kỳ Vũ Thu cười gật đầu, nói với mẹ Lưu Thụy đứng ở phía sau: “Phiền ngài lấy tóc ra thiêu hủy.”

“Tại sao tôi phải thiêu?” Mẹ Lưu Thụy miễn cưỡng cười, hỏi.

Kỳ Vũ Thu giơ chuông đồng đến trước mặt bà ta, hơi cúi đầu nhìn đôi mắt bà ta: “Nói nhiều thì các người cũng không hiểu, chỉ cần biết bà thiêu thì hiệu quả sẽ tốt nhất thôi.”

Lưu Thụy cùng Liễu Tiếu mặt đầy chờ mong nhìn lão thái thái, chỉ cần thiêu thứ này là Gia Gia của bọn họ có thể khôi phục lại bình thường!

Mẹ Lưu Thụy nhận chuông đồng, tay hơi run rẩy, bà ta nhìn sợi tóc bên trong đã mất đi ánh sáng trong mắt chậm rãi nổi lên ánh nước, cổ họng phát ra âm thanh nức nở.

“Mẹ, sao mẹ lại khóc, mau ra tay đi!” Lưu Thụy duỗi tay đưa bật lửa cho bà ta.

Cuối cùng mẹ Lưu Thụy cũng nhịn không được che miệng lại, ngồi xổm trên mặt đất khóc nói: “Không được, không được, không thể thiêu!”

Nghe được lời này, sắc mặt Lưu Thụy cùng Liễu Tiếu thay đổi, Lưu Thụy ngồi xổm trước mặt bà ta, nắm bả vai bà ta, hỏi: “Tại sao không thể thiêu? Ngài không thấy Gia Gia biến thành cái dạng gì sao? Mẹ, đó là cháu trai của ngài, ngài sẽ không bởi vì nhân tâm mà mềm lòng với người đã hại cháu trai ngài chứ?”

Liễu Tiếu không giống với Lưu Thụy, vào lúc mẹ Lưu Thụy ngồi xổm xuống ánh mắt của bà đã biến lạnh, tại sao không được thiêu? Bất luận một người bình thường nào khi nghe được phương pháp có thể cứu cháu trai mình cũng sẽ không có loại phản ứng này.

Trừ khi, thiêu thứ này sẽ có kết quả khiến bà ta càng khó chịu hơn cả việc Gia Gia xảy ra chuyện.

“Mẹ, mẹ không muốn làm Gia Gia khỏe lại sao?” Liễu Tiếu nhìn đôi mắt bà ta, buồn bã nói: “Nó là chái trai của ngài, mỗi ngày ôm ngài gọi bà nội, ngài từng nói thích nhất là cháu trai Gia Gia này.”

Mẹ Lưu Thụy bị ánh mắt Liễu Tiếu dọa sợ, mông ngồi bệch xuống mặt đất, chuông đồng trong tay quay tròn lăn đến chân Kỳ Vũ Thu, cậu khom lưng nhặt chuông đồng lên giao cho Lưu Thụy.

Lưu Thụy nhìn chuông đồng trong tay, một ý nghĩ làm y vô cùng thống khổ nảy ra trong đầu, y nhìn mẹ của mình, nói giọng khàn khàn: “Mẹ không thiêu, con thiêu!”

Nói xong lấy bật lửa ra.

Ngọn lửa nổi lên, Lưu Thụy đưa chuông đồng tới gần ngọn lửa, mấy sợi tóc bị thiêu đốt phát ra mùi khét.

“Không, đừng thiêu, đưa nó cho mẹ!” Biểu tình mẹ Lưu Thụy từ áy náy biến thành hoảng sợ, vươn cánh tay nhào tới chổ Lưu Thụy.

Lưu Thụy chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, giống như bị gậy gỗ đánh vào đỉnh đầu, đau đến không thể hô hấp.

Mẹ y lại tự mình hạ chú hại con y! Sao lại có thể phát sinh loại chuyện hoang đường này!

Mắt Liễu Tiếu thấy chồng mình ngây người giống kẻ ngốc, mà lão thái thái đang duỗi tay cướp chuông đồng trong tay y, bà liền xông lên phía trước nắm lấy tay bà ta ném mạnh ra, cướp chuông đồng lại vào tay mình.

Sau khi lấy được chuông đồng, Liễu Tiếu không chút do dự cầm bật lửa bật lên đốt tóc bên trong.

Trong nháy mắt ngọn lửa thiêu hủy sợi tóc, chỉ để lại mùi khét nhàn nhạt.

“A!!”

Mẹ Lưu Thụy kêu thảm thiết một tiếng, bò dậy muốn hứng tro tàn đang rơi xuống mặt đất, hứng không được thì giãy giụa dồn tro lại vào trong khủy tay, tiếng khóc bi thương đến cực điểm.

“Con trai tôi, con trai tôi, độc phụ này, mày gϊếŧ con trai tao!”

Liễu Tiếu hừ lạnh một tiếng: “Con của bà? Tôi chỉ muốn cứu con trai tôi thì liên quan gì đến chuyện con trai bà? Con trai bà không phải còn rất tốt ở đây sao?”

Nói xong đẩy Lưu Thụy một cái rồi vội vàng đi lên lầu.

Lưu Thụy tỉnh táo lại, hỏi mẹ y: “Con trai mẹ, con không phải con trai mẹ sao?”

“Tiểu Thụy!” Mẹ Lưu Thụy kéo ống quần y: “Đó là anh trai con, mẹ không thể nhìn anh trai con xảy ra chuyện, không thể thấy chết mà không cứu. Con cái gì cũng có, là đại minh tinh, có tiền nổi danh, có vợ xinh đẹp còn có con, anh trai con không có gì cả!”

“Mẹ thật sự không muốn hại Gia Gia, mẹ chỉ muốn anh trai con có cuộc sống tốt hơn, người kia nói mượn một chút vận khí của con đưa cho anh trai con, không có nói Gia Gia sẽ xảy ra chuyện, mẹ cũng rất hối hận, Gia Gia là tôn tử của mẹ, nó xảy ra chuyện mẹ cũng khó chịu!”

Trong mắt Lưu Thụy tràn đầy thất vọng, vì anh trai y lại có thể xuống tay hại y, hại con y, y vẫn luôn biết mẹ thiên vị anh trai, nhưng từ khi y vào giới giải trí, có thể kiếm tiền, thái độ mẹ y đối với y cũng tốt hơn nhiều.

Y tưởng mẹ lớn tuổi rồi, có thể đối xử bình đẳng giữa y với anh trai, không ngờ.

Y bò lên từ tầng chót, cũng coi như công thành danh toại, vốn tưởng rằng sẽ trở thành niềm kiêu hãnh của mẹ, nhưng tại sao, tại sao đến bây giờ ở trong lòng bà y cũng không bằng anh trai suốt ngày chỉ biết gây chuyện!

“Ngày mai mẹ về quê sống với anh trai đi.” Lưu Thụy đứng dậy, hờ hững nhìn lão nhân vẫn cứ quỳ rạp trên mặt đất khóc lớn nói.

Mẹ Lưu Thụy ngẩng đầu, nói: “Lưu Thụy, năm đó anh trai con vì con mới không thi vào đại học, hiện tại ra ngoài cánh cứng rồi nên quên anh trai con trả giá bao nhiêu sao?”

Lưu Thụy hờ hững nói: “Trí nhớ ngài không tốt vậy thì con giúp ngài nhớ lại, năm ba cao trung anh ta vay tiền đánh bạc, cùng ngày thi đại học bị chủ nợ đánh bỏ tù, số tiền này không có một chút quan hệ nào với con.”

“Mẹ là mẹ con, đó là anh trai con, con mặc kệ chúng ta mẹ sẽ làm cho tất cả mọi người biết con vứt bỏ mẹ, là người vô tình vô nghĩa!” Mẹ Lưu Thụy gấp đến đỏ mắt nói.

Lưu Thụy xoa xoa cái trán, cười lạnh: “Mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều rồi, trở về sống tốt với anh trai đi, tiền con sẽ đưa qua đúng hạn, sau này không cần tới đây.”

Vừa dứt lời tiếng chuông di động của y vang lên, người đại diện y gọi điện thoại tới, nói anh trai y bị tai nạn xe đang cấp cứu ở bệnh viện, tình huống có hơi nguy hiểm.

Sau khi mẹ Lưu Thụy nghe được lập tức choáng váng, cả người xụi lơ trên mặt đất, không động đậy nổi.

“Con sẽ cho người đưa mẹ đi chăm sóc anh trai.”

Lưu Thụy quay đầu lại nói với mẹ y.

Hai người đi rồi Kỳ Vũ Thu mới đến trước mặt mẹ Lưu Thụy: “Muốn con trai lớn của bà sống không?”

Vốn dĩ mặt lão phụ nhân đầy phẫn hận lập tức thay đổi biểu tình: “Chỉ cần cậu cứu con trai tôi thì cần tôi làm gì tôi đều đồng ý.”

“Vậy thì nói cho tôi ai dạy bà hạ chú, sao bà lại tìm được người đó?”

Mẹ Lưu Thụy nói: “Là một đạo trưởng râu tóc dài, tôi không thấy rõ mặt ông ta, chúng tôi chỉ gặp mặt một lần ở công viên Đông Giao, tôi cũng không có phương thức liên hệ với ông ta!”

Kỳ Vũ Thu gật đầu: “Sau khi trở về bà thay con trai lớn của bà đi xin lỗi chuộc tội với những người đã bị con trai bà hại, có lẽ sẽ làm anh ta sống lâu thêm mấy năm.”

Kéo dài thêm vài hơi thở cũng coi như là chuộc tội.

Mẹ Lưu Thụy bò dậy rồi rời đi.

Kỳ Vũ Thu rời khỏi lầu một, nhìn ô tô đi xa lắc lắc đầu, nếu không phải lão thái thái quá bất công cũng không đến mức nuôi con trai lớn thành như vậy.

Cậu tự cảm thán, trên lầu lại truyền ra thét chói tai, Liễu Tiếu ôm con trai chạy xuống, khóc ròng nói: “Kỳ tiên sinh, Gia Gia sao lại còn chưa tốt hơn?”

Đứa bé trong lòng ngực bà ôm cổ tựa vào người bà, chỉ là ánh mắt dại ra, nước miếng trong khóe miệng vẫn luôn nhỏ giọt.

“Bởi vì còn có một người chưa đi.” Kỳ Vũ Thu nhẹ giọng nói.