Chương 19

Edit: Cà Phê Đá Muối

Lưu Thụy cùng vợ y Liễu Tiếu đều là nghệ sĩ, ngày thường công việc họ rất bận, con trai đều do mẹ y chăm sóc, mấy ngày nay vợ y rảnh rỗi nên về nhà chơi với con trai.

Ngày hôm qua mẹ y té xỉu, trong nhà trở nên rối loạn, lực chú ý của mọi người đều đặt trên người mẹ cùng anh trai đã xảy ra chuyện nên xem nhẹ hành vi kỳ lạ của Gia Gia, hôm nay vợ y mới phát hiện con trai trầm mặc dị thường, luôn nói chuyện một mình trong góc.

Càng đáng sợ hơn là Gia Gia luôn thích ở bên cạnh bà nội, mà bây giờ khi nhìn thấy bà nội xuất viện quay về lại gào rống điên cuồng, còn đánh bà nội, thậm chí còn cố ý ném canh đã hầm xuống mặt đất, làm dì trong nhà bị phỏng.

Liễu Tiếu muốn dẫn con trai đi bệnh viện, một đứa bé vốn dĩ luôn yên tĩnh lại bắt đầu gào thét náo loạn, thậm chí còn chạy đến lầu 3 nhốt mình trên ban công.

Hiện tại đứa bé ngồi một mình ở ban công, lại bắt đầu cầm món đồ chơi nói chuyện một mình.

Khi Lưu Thụy mang Kỳ Vũ Thu về đến nhà, Liễu Tiếu cùng mẹ Lưu Thụy đều đứng cách ban công lầu 3 khoảng 3m, Liễu Tiếu đã khóc đến chân cũng đứng không vững, mẹ Lưu Thụy cũng hốc hác tiều tụy đứng ở một bên.

Liễu Tiếu nhìn thấy Lưu Thụy đến, khóc ròng nói: “Làm sao bây giờ, Gia Gia nó không chịu đi ra!”

Mẹ Lưu Thụy lau nước mắt: “Đều do mẹ không tốt, ngày thường cảm thấy Gia Gia quá an tĩnh nên không để ý nhiều, nào biết sẽ thành như vậy.”

Lưu Thụy đỡ vợ ngồi xuống, nhấc chân đi đến chổ ban công, đưa bé đưa lưng về phía cửa kính đang chơi thỏ bông bằng nhung đột nhiên xoay người lại, trên mặt nó mang theo nụ cười quỷ dị, hai mắt trợn ngược, dán sát lên cửa kính, Lưu Thụy sợ tới mức vội vàng lui về phía sau một bước.

“A Thụy, chúng ta mới bác sĩ tâm lý tới nhà đi, Gia Gia nó không muốn ra ngoài thì không cần ra.” Liễu Tiếu cứng đờ, ngừng khóc, khụt khịt nói.

Mẹ Lưu Thụy cũng phụ họa: “Đúng vậy, chúng ta có thể mới bác sĩ về nhà, Tiểu Thụy, con có biết ai hay không, nhanh gọi điện thoại.”

Lưu Thụy nhìn Kỳ Vũ Thu.

Kỳ Vũ Thu đang dựa vào lan can cầu thang lúc này mới đi đến trước mặt bọn họ, Liễu Tiếu cũng là người trong giới giải trí, dĩ nhiên nghe được không ít tiếng tăm của cậu, sắc mặt có chút không vui nhìn Lưu Thụy.

Lưu Thụy vỗ lưng bà trấn an, thấp giọng hỏi Kỳ Vũ Thu: “Con trai tôi bị sao vậy?”

Liễu Tiếu cảm thấy không thể hiểu được, bà kéo góc áo Lưu Thụy, mặt đầy nghi hoặc nhìn y, Kỳ Vũ Thu không phải bác sĩ, tìm cậu tới làm gì.

Kỳ Vũ Thu đi đến ban công, Gia Gia ngồi sau cửa kính bắt đầu nổi cuồng, nó đứng dậy cầm thỏ bông bằng nhung ném mạnh vào cửa kính, đồng thời rống to, sau đó không cẩn thận đυ.ng vào cạnh ghế, phịch một tiếng té ngã xuống mặt đất.

Liễu Tiếu lập tức hét lớn, giãy giụa đứng dậy giữ chặt Kỳ Vũ Thu: “Cậu đừng đi qua, đừng đi qua! Lưu Thụy anh mau ngăn cậu ta lại, Gia Gia, con đừng sợ, mẹ tới cứu con!”

Liễu Tiếu người được mệnh danh là nữ thần tao nhã hoàn toàn mất đi phong độ dĩ vãng, nắm chặt cánh tay Kỳ Vũ Thu la to, trên mặt tràn đầy đau lòng cùng cầu xin, so với đứa bé tự nhốt mình ở ban công còn cuồng loạn hơn.

Lưu Thụy cũng theo bản năng chặn Kỳ Vũ Thu lại, là cha mẹ, bọn họ thật sự không thể trơ mắt nhìn con trai mình thống khổ.

Kỳ Vũ Thu thở dài nói: "Muốn cứu nó thì tránh ra.”

Liễu Tiếu khóc ròng nói: “Cậu muốn làm gì, Lưu Thụy anh đuổi cậu ta đi đi, đừng động vào Gia Gia của em, chúng ta mời bác sĩ, mời bác sĩ giỏi nhất. Sau này em không bao giờ đóng phim nữa, Gia Gia, sau này mẹ ở nhà với con, con vào đây được không?”

“Mời bác sĩ cũng vô dụng.” Kỳ Vũ Thu kéo cánh tay của bà ra, nhẹ giọng nói: "Nếu trì hoãn lâu, cho dù có thể cứu được con trai của cô thì nó cũng sẽ trở thành kẻ ngốc, còn muốn cản tôi sao?”

Tay Liễu Tiếu bỗng nhiên thu về, có chút không biết phải làm sao, bà run rẩy ôm Lưu Thụy, nước mắt không ngừng nhỏ giọt: “Cậu ta nói thật sao? Gia Gia rốt cuộc bị gì vậy?”

Lưu Thụy vẫn luôn không mở miệng, lúc này cũng chịu không được hốc mắt đỏ hoe, an ủi vợ: “Gia Gia không có việc gì, con rất tốt Tiểu Kỳ sẽ cứu con, em yên tâm.”

Nói xong, nước mắt trong hốc mắt y cũng nhịn không được rơi xuống.

Hai người lui sang một bên, Kỳ Vũ Thu nhìn thoáng qua mẹ Lưu Thụy người đã từng ngất xỉu lúc trước, sau đó nhấc chân đi tới trước cửa kính.

Gia Gia quỳ rạp trên mặt đất, đôi mắt nhìn chằm chằm Kỳ Vũ Thu, móng tay cào lên cửa kính, phát ra âm thanh làm lông tơ dựng đứng.

Kỳ Vũ Thu ngồi xổm xuống, dùng ngón tay cách một cái cửa kính gõ lên trán Gia Gia, Gia Gia dừng động tác lại, tròng trắng mắt chuyển động một chút, nở nụ cười quỷ dị.

Kỳ Vũ Thu nhìn thấy trong hai trong mắt của đứa bé phản chiếu lại hai cái bóng khác nhau, cậu hiểu rõ cười lạnh một tiếng, đứng dậy nói với Lưu Thụy: "Con trai chú biến thành như vậy là do có người động tay động chân, sử dụng hồn bàn thay đổi thân phận của hai người, chắn tai họa cho người khác, chỉ cần tiêu diệt hồn bàn thì đứa bé sẽ khôi phục lại bình thường. ”

Lưu Thụy cùng Liễu Tiếu có chút bối rối, vốn dĩ Lưu Thụy biết Kỳ Vũ Thu có điểm đặc thù, nhưng dẫn cậu trở về cũng cũng không có ôm hy vọng quá lớn, vẻ mặt Liễu Tiếu càng mờ mịt, không rõ một tiểu minh tinh như Kỳ Vũ Thu sao lại có thể nói ra những lời huyền thuật như thế.

Nhưng chỉ cần có thể cứu được con trai, cho dù chỉ có một tia hy vọng bọn họ đều có thể tiếp thu bất luận cách nói vớ vẩn nào.

Liễu Tiếu khóc lóc quỳ xuống cầu xin cậu: “Kỳ tiên sinh, chỉ cần cậu có thể cứu con trai tôi, cậu muốn cái gì tôi cũng đồng ý, tiền hay là tài nguyên, chỉ cần tôi có thể làm được, cầu xin cậu!”

Kỳ Vũ Thu giơ tay ngăn cản động tác bà: "Cô chắc chắn muốn cứu nhưng không tìm ra người hạ chú thì cho dù lần này có thể cứu trở về, các người có bảo đảm sẽ không có lần sau sao?”

Lúc này Lưu Thụy cùng Liễu Tiếu mới bắt lấy trọng điểm trong lời nói của cậu, con trai bọn họ trở thành như vậy là do có người hại nó!

Bọn họ thân ở giới giải trí cái nơi đầy tham vọng này, chắc chắn sẽ bởi vì tài nguyên mà tranh đấu với người khác, Lưu Thụy cũng nghe nói qua có người đến quốc gia nhỏ ở Đông Nam Á đoán mệnh trắc tiền đồ, thậm chí còn hạ chú cho đối thủ. Nhưng có chuyện gì tại sao không nhắm vào người lớn mà phải xuống tay với một đứa bé!

“Muốn hạ thế hồn chú cần phải biết sinh thần bát tự của con trai chú, lấy được tóc, móng tay cùng nước mắt, hồn bàn không thể để nơi cách ở đây quá xa, hẳn là người xuống tay với con trai chú là người thân cận.” Kỳ Vũ Thu lại đi đến trước cửa kính lần nữa, sờ soạn vài cái trên mặt kính, đẩy mạnh về phía trước, của kính đang hoàn chỉnh bỗng nhiên vỡ vụn ra.

Bé trai tránh ở bên kia nhanh chóng trốn đi, hung tợn nhe răng với Kỳ Vũ Thu.

Liễu Tiếu muốn tiến lên lại bị Kỳ Vũ Thu ngăn lại, bà kích động nói: “Chắc chắn là dì Lưu, trừ chúng tôi thì cũng chỉ có bà ta tiếp xúc với Gia Gia nhiều nhất. Trách không được Gia Gia muốn đánh đổ canh bà ta hầm, chúng tôi đối xử với bà ta không tệ, tại sao lại muốn hại con trai tôi!”

“Cô đừng quá kích động.” Kỳ Vũ Thu lấy một lá bùa Tĩnh Tâm đưa cho Liễu Tiếu: “Cuối cùng là ai làm dĩ nhiên tôi sẽ tìm ra được, yên tâm đi. “

Liễu Tiếu nhận lá bùa có chút nhăn nheo, chỉ cảm thấy một cổ lạnh lẽo truyền khắp toàn thân, cảm xúc nóng nảy nháy mắt bình tĩnh trở lại, cả người cũng thanh tỉnh rất nhiều.

Bà kinh ngạc cúi đầu, chỉ thấy lá bùa trong tay dường như có ánh sáng hiện lên.

“Cảm ơn.” Liễu Tiếu biết giá trị của lá bùa này, vô cùng cảm kích nói lời cảm ơn với Kỳ Vũ Thu, bà lau nước mắt, đột nhiên giống như ăn được thuốc an thần.

Kỳ Vũ Thu đi vào ban công, dường như Gia Gia biết cậu không dễ chọc, nụ cười quỷ dị trên mặt biến thành hoảng loạn, không ngừng nức nở thu mình vào trong góc, tuy Lưu Thụy cùng Liễu Tiếu đau lòng cũng không có bước lên.

Kỳ Vũ Thu vươn tay, chạm vào cổ đứa bé vô cùng nhanh, bùa trừ tà trong bàn tay cậu dính sát vào làn da đứa bé, nháy mắt toát ra một cổ hắc khí.

Gia Gia lớn tiếng kêu thảm thiết, muốn giãy giụa lại không thể động đậy, Lưu Thụy ôm chặt Liễu Tiếu đang khóc không thành tiếng: “Không có việc gì không có việc gì, con trai sẽ khỏe nhanh thôi……”

Khi khói đen toát ra, đôi mắt Gia Gia chậm rãi quay cuồng, cuối cùng lộ ra tròng mắt màu đen, biểu tình dữ tợn cũng khôi phục bình tĩnh.

Kỳ Vũ Thu đặt đứa bé nằm xuống mặt đất, nhìn một sợi khí đen bay đi, nói: “Đi thôi, nhìn xem rốt cuộc hồn bàn kia đặt ở nơi nào.”

Liễu Tiếu kiềm nước mắt lấy thảm lông đắp lên cho con trai, sau đó được Lưu Thụy đỡ đi theo sau Kỳ Vũ Thu.

Hai người đi đến cửa thang lầu, nghe được phía sau có động tĩnh thì quay đầu lại nhìn, mẹ Lưu Thụy không biết tại sao lại đột nhiên té ngã trên mặt đất, kéo chiếc ghế dựa cũng ngã theo.

“Mẹ, mẹ không sao chứ?” Lưu Thụy vội vàng chạy tới nâng bà dậy, lo lắng hỏi.

Mặt Liễu Tiếu tái nhợt, ôn nhu nói: “Mẹ, mẹ mới ra viện, đừng quá lo lắng, Gia Gia sẽ không có chuyện gì.”

“Không có việc gì không có việc gì, các ngươi đi xuống đi, mẹ tay già chân yếu, không linh hoạt rồi, mẹ sẽ ở chỗ này nhìn Gia Gia.” Nói xong liếc nhìn Kỳ Vũ Thu một cái.

Kỳ Vũ Thu quay đầu lại nhìn bà, bỗng nhiên cười nói: “Vẫn nên đi xuống cùng nhau, nói không chừng còn cần ngài hỗ trợ.”