Chương 18

Edit: Cà Phê Đá Muối

Trương Minh bị thương vội vàng rời đi, paparazzi Lý Siêu Dương chịu trách nhiệm chụp ảnh cắt nối biên tập lại vô cùng hài lòng cầm video trong tay kết thúc công việc.

Tuy xảy ra chuyện ngoài ý muốn nhưng người trong video cũng không có nháo lớn, khung cảnh người phụ trách bị thương ở cuối hoàn toàn có thể cắt thành cảnh hắn bị Kỳ Vũ Thu đánh, rất hoàn mỹ. Hơn nữa trong video còn có Thịnh Ngọc Kha, hai mục tiêu cùng xuất hiện trong một khung hình làm bớt không ít chuyện.

Loại công việc anh ta nhận lần này phải chú ý đi theo từng bước, mỗi lần tung tin tức phải tung từng chút một, chờ đến khi thật sự oanh tạc mới tung hắc liêu ra ngoài, như thế mới có hiệu quả tốt nhất.

Bọn họ làm loại công việc này đều cần phải theo quy trình, ở giai đoạn đầu paparazzi sẽ dùng tài khoản chính để tung một ít thông tin nhỏ ra ngoài, cuối cùng những thông tin lớn sẽ do đại V được huấn luyện chuyên môn từ phòng làm việc tuôn ra, phối hợp với thuỷ quân, trong khoảng thời gian ngắn tuyệt đối có thể hủy diệt thanh danh của một nghệ sĩ.

Lý Siêu Dương làm loại chuyện này rất nhiều lần, viết bản thảo cùng biên tập hình ảnh vô cùng thuần thục, sau đó lấy chúng đưa lên trên các tài khoản có lượng fan trung bình trong tay, chỉ chờ buổi tối lúc lưu lượng mạnh nhất sẽ tung ra.

Chỉnh sửa xong, Lý Siêu Dương búng tay một cái, chờ ngồi xổm kiếm thêm mấy tin tức nữa là anh ta sẽ có được khoản tiền lớn.

Sau khi Hàn Thần nhận được tin nhắn tỏ vẻ rất hài lòng, loại tin nóng này không giống như kéo người lăng xê, nó rất dễ dàng khiến cho đại chúng phản cảm, hơn nữa với kiểu nổi tiếng như Kỳ Vũ Thu tuyệt đối sẽ không có ai trong đoàn phim giúp cậu làm sáng tỏ, nói không chừng còn có người bỏ đá xuống giếng.

Mức độ nổi tiếng như vậy chỉ cần dùng một chút tin tức là có thể phá hủy.

Tâm trạng cậu ta rất tốt, đã thoát khỏi trạng thái kéo chân sau khi đóng phim lúc sáng, mỗi một cảnh diễn bây giờ đều vô cùng nhập tâm, cuối cùng cũng lấy lại chút hình tượng trong mắt Thường Ngôn.

Ba giờ chiều, Lưu Thụy chạy lại đây, sắc mặt vô cùng không tốt, Thường Ngôn an ủi y vài câu mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần, hóa trang xong cầm kịch bản bắt đầu thảo luận cảnh diễn tiếp theo với Kỳ Vũ Thu.

Kỳ Vũ Thu nhìn hắc khí xay quanh cung con cái giữa trán y không tiêu tan, khép kịch bản lại nói: “Lưu tiên sinh, con trai chú có phải xảy ra chuyện gì hay không?”

Lưu Thụy đang học thuộc lời thoại nghe vậy giương mắt nhìn Kỳ Vũ Thu, trong ánh mắt rõ ràng tỏ vẻ không vui, tuy bản thân y hô mưa gọi gió ở giới giải trí nhưng chưa bao giờ nguyện ý để người trong nhà có quan hệ gì với giới, nên dù người ngoài biết rằng bản thân y có con cũng không ai biết rõ giới tính hay tuổi tác của nó.

Kỳ Vũ Thu này không biết nghe được tin tức từ đâu.

“Con trai tôi rất tốt, cảm ơn cậu đã quan tâm.” Ngữ khí Lưu Thụy đông cứng.

Không khí giữa hai người rõ ràng càng trở nên căng thẳng, Thịnh Ngọc Kha bên cạnh có chút xấu hổ nhìn Kỳ Vũ Thu một cái, muốn mói mấy câu giảm bớt không khí lại phát hiện Kỳ Vũ Thu không thèm quan tâm.

Không hợp ý nên Lưu Thụy trực tiếp đi đến phòng hóa trang, người bên cạnh cũng phát hiện hai người bọn họ có gì đó không thích hợp, Thường Ngôn thấp giọng an ủi Kỳ Vũ Thu, nói cậu đừng để ý, tâm trạng Lưu Thụy không tốt, nhưng khi đóng phim tuyệt đối sẽ không làm ảnh hưởng tới cảm xúc.

Hàn Thần thấy một màn như vậy thiếu chút nữa vui vẻ cười ra tiếng, Kỳ Vũ Thu thật sự muốn đưa tin tức cho mình à, không tôn trọng tiền bối trong phim trường, một câu chọc giận ảnh đế, tung ra còn không bị fan ảnh đế mắng chết sao.

Paparazzi Lý Siêu Dương càng nhạy bén hơn Hàn Thần, lập tức soạn thảo lời văn lưu vào tệp tin.

Kỳ Vũ Thu chống cằm nhìn paparazzi, chờ anh ta ngẩng đầu thì vẫy tay gọi anh ta lại đây, Lý Siêu Dương làm sao dám đi qua, chỉ làm bộ không nhìn thấy, vội vàng đổi nơi khác ngồi xổm.

Kỳ Vũ Thu nói với Thịnh Ngọc Kha: "Cậu nhìn xem, làm nhiều chuyện xấu, ngay cả cọng cỏ cứu mạng của người khác mà cũng dám hái, quá là xui xẻo.”

“Anh ta làm chuyện xấu gì?” Thịnh Ngọc Kha tò mò hỏi.

“Bẻ cong sự thật, bịa đặt nói dối.”

Thịnh Ngọc Kha vừa nghe đã rõ, người kia là paparazzi trà trộn vào đoàn phim, dựa vào việc cắt câu lấy nghĩa để gây sự chú ý, phần lớn là người của thuỷ quân hoặc là phòng làm việc chuyên môn của paparazzi.

“Loại paparazzi này giống như ruồi bọ đâu đâu cũng có mặt, đi ra ngoài ăn một bữa cơm cũng nhìn thấy.” Thịnh Ngọc Kha chán ghét nói.

Kỳ Vũ Thu lắc đầu: “Những người này làm bậy mà không biết, không, có lẽ là biết nhưng lại không thèm để ý, chắc là cảm thấy mình có thể sống tiêu dao suốt đời.”

Sau khi Lưu Thụy thay đổi trang phục xong đi ra, thảo luận mấy chi tiết cùng Kỳ Vũ Thu với Thường Ngôn, phảng phất như sự không thoải mái vừa rồi chưa từng xảy ra, còn nhẹ nhàng an ủi Kỳ Vũ Thu không cần khẩn trương.

Cảnh diễn này là lúc nam chính bị nhân sĩ chính đạo công khai hội thẩm, lão ma đầu từng bị nam chính thả ra tiến đến quấy rối, vừa lúc sư thúc tổ rời núi, thuận tay ngăn trở.

Lão ma đầu đó do khách mời Lưu Thụy thủ vai, Lưu Thụy mặt trường bào màu đen, tóc rối tung thả xuống vai, tuy rằng trang điểm bình thường, nhưng sau khi đứng vào giữa sân khí thế cả người liền trở nên âm tà sắc bén.

Kỳ Vũ Thu phải đối diễn với ảnh đế có khí thế cực lớn, tuy biểu hiện buổi sáng của cậu không tồi, nhưng không ai cảm thấy cậu có thể diễn tốt trước mặt Lưu Thụy, không ít người đứng vây bên ngoài ôm theo suy nghĩ muốn xem kịch vui.

Hàn Thần càng hưng phấn, đối mặt với khí thế mạnh mẽ của ảnh đế sợ là ngay cả lời thoại Kỳ Vũ Thu cũng không thể nói lưu loát. Chỉ hy vọng ảnh đế thể hiện mạnh thêm một chút, làm Kỳ Vũ Thu ng nhiều lần, để cậu cũng có thể trải qua cảm giác bị áp chế không vào được trạng thái.

Sau khi thư ký đập bản clapperboard, toàn bộ diễn viên trong sân tiến vào trạng thái.

Nam chính Thẩm Thụy Lâm đứng vững trên mặt đất, Kỳ Vũ Thu đứng đối mặt với Thẩm Thụy Lâm, một đen một trắng, một chính một tà.

Vẻ mặt Thẩm Thụy Lâm vừa rồi còn mang theo chút ý cười ôn hòa, trong nháy mắt biểu tình đã thay đổi, biến thành ma đầu tà ác.

“Tiểu bối, tránh ra.” Ánh mắt Lưu Thụy âm ngoan, giọng nói khàn khàn phát ra lời thoại.

Khoảng cách Lưu Thụy tương đối gần với diễn viên quần chúng, bọn họ không khỏi âm thầm lui lại mấy bước, Kỳ Vũ Thu đối mặt với Lưu Thụy càng cảm nhận được cái gì gọi kỹ thuật diễn.

Loại năng lực chỉ cần một giây đã hoàn toàn biến thành một người khác thật sự rất lợi hại.

Trong lòng cậu khϊếp sợ, biểu tình lại bất biến, tay cầm bảo kiếm thẳng tắp chém về phía ma đầu, động tác lưu loát, không có một chút cẩu thả.

“Làm càn.” Kỳ Vũ Thu mở miệng, ánh mắt không có một chút cảm xúc nào, cho dù là chính hay tà, cho dù là tiền bối hay vãn bối, trật tự có bị nhiễu loạn thì y cũng chỉ có một thân phận —— quỷ dưới kiếm của cậu.

Lưu Thụy ở đối diện kinh ngạc, y cảm nhận được trong ánh mắt Kỳ Vũ Thu đầy sát ý lạnh lẽo, chỉ dựa vào một ánh mắt lại có thể biểu hiện nhân vật cao cao tại thượng này vô cùng nhuần nhuyễn, đây thật sự là kỹ thuật diễn dở tệ trong miệng người khác sao?

Thường Ngôn ngoài màn ảnh có tâm trạng vô cùng hưng phấn, ông ta từng xem qua tác phẩm trước kia của Kỳ Vũ Thu, thật sự chẳng ra gì cả, lần này cậu vừa tiến tổ đã lập tức thông suốt sao?

Sư thúc tổ nhất kiếm trảm lui ma đầu, lưu lại một câu liền mang theo đồ đệ thong thả ung dung rời đi.

Từ đầu tới cuối biểu tình Kỳ Vũ Thu vẫn cao lãnh, rõ ràng lớp trang điểm bên ngoài thể hiện đây là một người trẻ tuổi, nhưng lại có uy nghiêm cùng tang thương của người đã sống mấy trăm năm. Cậu diễn xong cảnh này hoàn toàn không có bất kì cảm giác nào không ổn.

Tất cả mọi người ở đây trong nháy mắt dại ra, Kỳ Vũ Thu đối diễn với ảnh đế lại biểu hiện sát với nhân vật hơn buổi sáng, như thể cậu chính là sư thúc tổ bước ra từ trong sách.

Quay một lần đã qua, Thường Ngôn chuẩn bị tốt việc NG lại nhiều lần vui vẻ nói với Kỳ Vũ Thu: “Tốt lắm, biểu hiện Tiểu Kỳ không tồi.”

Lưu Thụy cũng khen theo nói: “Tiểu Kỳ là người có thiên phú.”

Ấn tượng của y đối với Kỳ Vũ Thu đã thay đổi, từ một tiểu lưu lượng thích làm chuyện xấu biến thành thiên tài, hiện tại ánh mắt nhìn Kỳ Vũ Thu cũng phải sáng lên.

Người bên ngoài nhìn biểu hiện của Kỳ Vũ Thu cũng nghị luận sôi nổi, bọn họ không ngờ Kỳ Vũ Thu lại thật sự đối diễn với ảnh đế mà lại không rơi vào thế hạ phong.

“Không phải trên mạng nói kỹ thuật diễn cậu ta dở tệ sao, đây không phải rất tốt à.”

“Dở tệ là thật, bằng không cũng sẽ không bị đánh giá thành nam hai cay mắt nhất, có khả năng đây chính là thông suốt trong truyền thuyết.”

“Kỳ Vũ Thu này có chút tài năng, diễn kịch cho tốt cũng không lo không ra đường được, mỗi ngày làm chuyện xấu gì đâu không.”

Tuy da mặt Kỳ Vũ Thu dày cũng không cảm thấy mình nhận nổi lời khích lệ này, cậu chỉ là nhớ lại tâm trạng những năm đuổi theo tiểu yêu ăn trộm khắp núi, sau đó diễn lại thôi, không thể so sánh với Lưu Thụy có thực lực chân chính được.

Sau khi cảnh của Kỳ Vũ Thu với Lưu Thụy kết thúc là tới cảnh nam chính tranh cãi gay gắt, khẩu chiến với trưởng lão, cuối cùng thoát tội.

Cảnh diễn này có vài diễn viên gạo cội, mỗi người đều có cảm xúc ổn định, biểu tình đúng chỗ, ngày thường không có gì nổi bật, một khi tiến vào màn ảnh liền trở thành nhân vật, hoặc trương dương hoặc lãnh khốc, không hề có hình dáng chính mình ngày thường.

Kỳ Vũ Thu ngồi ở một bên xem cảnh diễn, chỉ cảm thấy những người này đại khái giống với Thịnh Tuấn, xem diễn phim thành sự nghiệp phụng hiến cả đời.

“Cảm giác thế nào?” Lưu Thụy ngồi bên cạnh cậu, ôn hòa cười nói. Y luôn luôn thích người tài, khó gặp được một người có thiên phú như vậy, tâm trạng không vui vừa rồi cũng tan biến.

Kỳ Vũ Thu kính nể nói: “Đều rất lợi hại, hơn nữa bọn họ thật sự rất thích công việc này.”

Lưu Thụy nhìn tiền bối trong sân nói: “Đúng vậy, so sánh với bọn họ thì tôi cũng còn một đường dài phải đi. Nhưng mà cậu cũng rất lợi hại, nỗ lực cho tốt, tiền đồ vô lượng.”

Nói xong giơ ngón tay cái với Kỳ Vũ Thu.

Kỳ Vũ Thu lắc đầu: “Không phải tôi khiêm tốn, nhưng hôm nay chỉ là chó ngáp phải ruồi mới có thể diễn được, đây là lời nói thật.”

Cậu không thể lấy vận khí nhất thời so sánh với mấy chục năm nổ lực của người khác, đầu cơ trục lợi không phải chuyện đúng đắn.

Lưu Thụy mỉm cười, người trẻ tuổi khiêm tốn là chuyện tốt, cái này càng làm y xem trong Kỳ Vũ Thu hơn.

Mắt thấy hắc khí trên mặc Lưu Thụy càng dày đặc, Kỳ Vũ Thu do dự một chút, lại mở miệng nói: “Tôi cảm thấy chú nên gọi điện thoại về nhà, hỏi xem con trai chú có khỏe không.”

Tươi cười trên môi Lưu Thụy cứng lại sau đó tắt mất, y nhìn đôi mắt Kỳ Vũ Thu, nói: “Cậu nhìn ra cái gì?”

“Con trai chú đã xảy ra chuyện.” Kỳ Vũ Thu nghiêm túc nói.

Lưu Thụy lắc đầu nói: “Cậu nói sai rồi, đúng là nhà tôi có xảy ra chút vấn đề nhưng không liên quan tới con trai tôi .”

Sáng hôm qua sau khi mẹ y nghe điện thoại thì đột nhiên té xỉu, sau khi mẹ y tỉnh lại trong bệnh viện thì y mới biết được anh cả y không cẩn thận làm người khác bị thương, người bị thương còn đang ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU.

Y bận cả một ngày, thật sự không có cách đi đến đó được nên đã kêu người đại diện liên hệ người đi xử lý.

Kỳ Vũ Thu cười nói: “Tôi chưa bao giờ nhìn lầm, mắt thấy không nhất định là thật, chân tướng có khả năng giấu ở nơi mà chú không nhìn thấy.”

Vừa dứt lời, trợ lý Lưu Thụy cầm di động đi tới, Lưu Thụy bắt máy, Kỳ Vũ Thu nghe được thoang thoáng tiếng một người phụ nữ đang khóc.

“Em đừng sợ, anh lập tức trở về.” Mày Lưu Thụy nhiễm sầu lo, sau khi tắt máy thì nhìn Kỳ Vũ Thu: “Có thể phiền cậu đến nhà tôi một chuyến không?”