Chương 17

Edit: Cà Phê Đá Muối

Lúc này Thịnh Ngọc Kha vô cùng rối rắm, cậu ta chán ghét Kỳ Vũ Thu, không muốn để một người mang đầy tiếng xấu như Kỳ Vũ Thu có quan hệ gì với nhân vật cậu ta thích, nhưng xem cảnh diễn vừa mới quay xong, cậu ta không thể không thừa nhận, Kỳ Vũ Thu đã diễn xuất sắc tính túy của sư thúc tổ.

Ánh mắt kia thật sự làm cậu ta chấn kinh rồi.

Hiện tại dường như cậu ta không có biện pháp tách Kỳ Vũ Thu còn đang mặc bạch y với sư thúc tổ ra, vẫn luôn liên kết với nhau.

Ánh mắt không tự giác ngó qua, vừa nhìn thấy cậu liền nhịn không được muốn đến gần, đây là làm sao!

Kỳ Vũ Thu cũng phát hiện tiểu tử kia oán khí đầy mặt nhìn sang bên này, dứt khoát quay đầu vẫy tay với cậu ta: “Đồ nhi, mau tới đây với vi sư.”

Thịnh Ngọc Kha:……

Ghét bỏ nhưng vẫn không khống chế được bước chân của mình.

Cậu ta đi đến sau ghế dựa của Kỳ Vũ Thu, ôm cánh tay rũ mắt nhìn cậu nói: “Có chuyện gì?”

Kỳ Vũ Thu vuốt tóc: “Vi sư thấy giữa mày con đầy ủ rũ, nếu có chuyện gì phiền lòng thì có thể nói cho vi sư.”

Cậu vừa mở miệng, Thịnh Ngọc Kha xem như có thể tách cậu với sư thúc tổ ra, sư thúc tổ của cậu ta sẽ không dùng loại ngữ khí này nói chuyện! Mặc một bộ trang phục này mà lại nói ra lời kia, thật sự là, thật sự là quá ooc!

*OOC là viết tắt của “Out of Character”, có nghĩa là khi một nhân vật thực hiện một hành động hoặc có một phản ứng mà không phù hợp với tính cách hay hành vi của họ như đã được thiết lập trước đó.

“Tôi không có việc gì.” Thịnh Ngọc Kha cau mày nói, mà người đại diện cậu ta đã nháy mắt ra hiệu cho cậu ta liên tục, kêu cậu ta nhanh cách xa Kỳ Vũ Thu một chút.

Thịnh Ngọc Kha xoay đầu làm bộ không nhìn thấy, vẫn cứ đứng ở tại chỗ không nhúc nhích.

Kỳ Vũ Thu đột nhiên chọc chọc tay áo cậu ta, nói: “Đây là cái gì?”

Thịnh Ngọc Kha nghi hoặc: “Cái gì?”

Cậu ta cúi đầu nhìn thì thấy vừa rồi lúc phủi tay không cẩn thận làm chocolate giấu trong tay áo rơi ra, cậu ta vội vàng kéo tay áo che lại, phát hiện đôi mắt như tia laser làm bằng hợp kim titan của người đại diện đang nhìn chằm chằm cậu ta.

Sau lưng Thịnh Ngọc Kha chợt lạnh, run rẩy lấy chocolate ra đưa cho Kỳ Vũ Thu: “Mời anh ăn.”

Kỳ Vũ Thu vui vẻ nói: “Vậy thì vi sư không khách khí.”

Thịnh Ngọc Kha nhìn cậu xé mở gói, dùng mấy ngụm đã ăn hết chocolate được đặt làm mà mỗi lần thèm mình chỉ lấy ra nhìn, cảm thấy một trận đau lòng khó có thể miêu tả.

Lúc cậu ta giấu đồ ăn bộ dễ dàng lắm sao, người đại diện ba ngày kiểm tra một lần, vì giữ được cây chocolate này cậu ta đã vận dụng hết tế bào não, không ngờ cuối cùng lại rơi vào trong miệng Kỳ Vũ Thu!

Đưa vào miệng thì mềm mại, vị đắng chát nhàn nhạt sau lại thơm ngọt nhẹ nhàng, trong nháy mắt Kỳ Vũ Thu đã bị thứ gọi là chocolate này mê hoặc, ăn xong cậu nhìn về phía Thịnh Ngọc Kha: “Còn không?”

“Tôi chỉ có một cây.” Nhìn cái vỏ đóng gói trong tay Kỳ Vũ Thu, Thịnh Ngọc Kha nhịn không được oán giận: “Anh không thể ăn chậm một chút sao, cái này tôi giấu lâu như vậy cũng tiếc không ăn.”

Tốt xấu cũng phải để cậu ta xem thêm vài lần……

“Cái này thật sự cảm ơn cậu.” Kỳ Vũ Thu ném vỏ đóng gói vào hộp, kéo ghế ý bảo cậu ta ngồi xuống: "Để hồi báo tôi sẽ xem cho cậu một quẻ.”

Sau khi Thịnh Ngọc Kha ngồi xuống, cười nhạo một tiếng, ăn chocolate của cậu ta còn muốn dùng chuyện vớ vấn tới lừa cậu ta, tưởng cậu ta là đồ ngốc à.

Kỳ Vũ Thu vỗ vỗ tay, nhìn kỹ mặt cậu ta, nói một tiếng: “Cậu sinh trong gia đình phú quý, gia thế hiển hách, thấy thế nào cũng không giống người không có tiền, cây chocolate kia…… quý lắm à?”

Tục ngữ nói, hỏi phú ở mũi, cung tướng mạo liên quan tới tiền tài nằm ở trên mũi. Mũi Thịnh Ngọc Kha thẳng tắp đĩnh bạt, tài vận cực kỳ hùng hậu, đã định sẽ sinh ra trong nhà đại phú đại quý, trong khoảng thời gian ngắn gia tộc không có xu thế sụp đổ, theo lý mà nói không nên nghèo như vậy chứ.

Thịnh Ngọc Kha sửng sốt một chút, vội vàng nhìn xung quanh, phát hiện người xung quanh đều chú ý tới Thường đạo bên kia mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó thần sắc phức tạp đầy nghi hoặc nhìn Kỳ Vũ Thu.

Đúng là cậu ta sinh ra trong gia đình giàu có, cậu ta không phải họ Thịnh, mà là họ Thạch, tên thật Thạch Kha. Tuy gốc gác nhà họ Thạch không ở Ngư thành, nhưng nhắc tới cái họ này không ai sẽ không biết, gia tộc bọn họ hưng thịnh ba đời, đến thế hệ của cậu ta sản nghiệp đã trải rộng cả nước.

Thịnh Ngọc Kha là con trai nhà họ Thạch, được nuông chiều từ bé, mọi chuyện trong nhà đều nghe theo cậu ta, cho đến khi tốt nghiệp cao trung, cậu ta nhất quyết không muốn vào trường danh tiếng, một hai phải tiến vào giới giải trí, trong nhà tức giận, đặc biệt là ba cậu ta, xém chút nữa lấy chổi trực tiếp đánh cậu ta.

Vì để chứng minh mình rời khỏi nhà họ Thạch cũng có thể sống, Thịnh Ngọc Kha trực tiếp rời nhà trốn đi, hơn nữa từ chối ý muốn mở công ty giải trí cho cậu ta của anh hai anh ba, kiên quyết đi lên từ tầng chót, hiện tại tốt xấu vẫn có cơm ăn.

Thịnh Ngọc Kha giấu thân phận mình rất tốt, tất cả mọi người đều cho rằng cậu ta chỉ là một thanh niên đến từ trấn nhỏ bình thường, không ngờ Kỳ Vũ Thu liếc mắt một cái đã nhìn ra.

Giờ khắc này, Kỳ Vũ Thu ở trong mắt cậu ta đã có vị trí cao hơn.

“Này, anh còn nhìn ra cái gì?” Thịnh Ngọc Kha thay đổi biểu tình khinh thường vừa rồi hỏi.

Người đại diện Thịnh Ngọc Kha cách đó không xa đỡ trán, người ta đều hận không thể cách xa Kỳ Vũ Thu 800m, Thịnh Ngọc Kha khờ khạo nhà anh ta đúng là ngốc, tự dâng chính mình ra không nói, vậy mà còn bị người ta dùng mấy câu lừa dối không phân rõ đông tây nam bắc.

“Cái khác, cậu muốn hỏi gì?”

“Tôi muốn biết sự nghiệp của tôi sẽ thế nào? Có thể xưng bá giới giải trí không?” Thịnh Ngọc Kha nhỏ giọng hỏi.

Kỳ Vũ Thu vừa nghe, dã tâm tiểu tử này không nhỏ, cậu lại nhìn kỹ, tức khắc trong miệng chua lét như ăn phải chanh: “Nhà cậu có tiền, có tiền như vậy tôi căn bản không nhìn ra sự nghiệp của cậu sẽ phát triển đến bước nào, xưng bá giới giải trí gì đó, không phải đều là một chuyện sao.”

“A?” Thịnh Ngọc Kha nhất thời nhíu mày, vô cùng uể oải, phát sầu nói: “Tôi chỉ muốn chứng minh bản thân một chút, trong nhà có tiền đâu có liên quan gì tới tôi.”

Kỳ Vũ Thu cảm thấy ăn chanh cũng không đủ để hình dung tâm tình hiện tại của cậu, còn phải uống giấm kết hợp với chanh mới có thể chua như thế!

Thấy Thịnh Ngọc Kha thật sự uể oải, Kỳ Vũ Thu ngửa mặt lên trời thở dài, người với người không giống nhau, cậu ta làm một cá mặn có tiền mà cũng thống khổ như vậy sao?

“Cậu cũng đừng sầu, trên thế giới này vẫn có rất nhiều chuyện dùng tiền không thể giải quyết.” Kỳ Vũ Thu vỗ bờ vai của cậu ta nói: “Tôi nhìn thấy hồng loan tinh của cậu chuyển động, gần nhất sẽ có vận đào hoa, cậu cẩn thận một chút, vừa lơ đãng chính là phiền toái lớn.”

Thịnh Ngọc Kha một lời khó nói hết nhìn người đại diện một cái, nói: "Tôi chỉ cần nói chuyện với phụ nữ nhiều hơn một cậu cũng bị phê bình giáo dục, không có khả năng có vận đào hoa.”

Kỳ Vũ Thu cười nói: “Người trẻ tuổi, đào hoa tới có thể chống đỡ được sao? Chỉ là lần này người cậu gặp không phải người tốt, tôi cho cậu một câu, ngộ thủy tắc trốn, có thể trốn bao xa thì trốn bấy xa.”

“Được.” Tuy rằng cảm thấy mình không có cơ hội tiếp xúc với người khác phái nhưng Thịnh Ngọc Kha vẫn ghi tạc lời nói của Kỳ Vũ Thu trong lòng, cậu ta phải đi lộ tuyến thần tượng, hiện tại tuyệt đối không thể nháo ra tai tiếng.

Lúc ăn Ăn cơm trưa, đồ Kỳ Vũ Thu ăn chính là phần ăn dinh dưỡng chú Lưu cho người đưa tới, bốn món ăn một canh, có chua có mặn, mà Thịnh Ngọc Kha lại bưng nửa chén salad, nhìn về phía Kỳ Vũ Thu trong mắt tràn ngập ai oán.

Đứa trẻ đáng thương, Kỳ Vũ Thu gắp miếng thịt nhét vào trong miệng, tỏ vẻ vô cùng đồng tình với cậu ta.

Buổi chiều Kỳ Vũ Thu còn có một cảnh quay, người phối hợp diễn với cậu ta là ảnh đế Lưu Thụy còn chưa tới, cho nên Thường Ngôn để cậu chờ, quay cảnh diễn của nam chính trước.

Thịnh Ngọc Kha là đồ đệ cậu, dĩ nhiên cũng không có cảnh diễn, hai người ngồi trong lều che nắng, mỗi người cầm một cái quạt nhỏ nhìn người khác diễn, vui vẻ thoải mái.

Lúc tất cả mọi người vội vàng, một người người phụ trách lặng lẽ đi đến lều che nắng của hai người họ, Hàn Thần đang quay phim ở đằng xa nhìn một màn như vậy, lộ ra nụ cười ác ý.

Người này tên là Trương Minh, làm ở đoàn phim với mức lương ổn định, làm việc không tích cực, trước nay lại không thiếu tiền trong tay, bởi vì hắn có con đường kiếm tiền đặc thù.

Ví dụ như lần này, hắn chỉ cần tạo một chút biểu hiện xung đột giả dối với Kỳ Vũ Thu thôi thì mấy ngàn tệ đã đến tay.

Trương Minh cố ý đá giá đỡ lều che nắng một chút làm lều rung chuyển, Thịnh Ngọc Kha cùng Kỳ Vũ Thu quay đầu nhìn hắn.

“Làm sao vậy?” Thịnh Ngọc Kha nhíu mày nói.

Trương Minh cà lơ phất phơ nói: “Lều phải dịch sang bên kia, lúc diễn viên nghỉ ngơi cần phải dùng, hai người các ngươi không có làm gì thì tự tìm chỗ nghỉ ngơi đi.”

Thịnh Ngọc Kha tức giận, sao đây, lời này là muốn nói bọn họ không phải diễn viên à?

Cậu ta vừa muốn đứng dậy lý luận đã bị Kỳ Vũ Thu bắt lại.

“Đồ nhi, bình tâm tĩnh khí.” Kỳ Vũ Thu uống miếng nước, nhìn về phía Trương Minh: “Chậc chậc chậc, có tay có chân, tiền tốt thì không kiếm, một hai phải kiếm loại tiền tổn hại âm đức này, người trẻ tuổi, quay đầu là bờ.”

“Có ý gì!” Trương Minh cười nhạo một tiếng, Kỳ Vũ Thu cũng không phải cái thứ tốt gì, hắn là đang trừ hại cho dân: “Hai người mau tránh ra, tôi rất vội.”

Kỳ Vũ Thu nằm liệt trên ghế, ngáp một cái nói: "Mất cha năm ba tuổi, mất mẹ năm tám tuổi, được ông nội nuôi lớn, từ nhỏ đã làm chuyện trộm cắp, 18 tuổi trộm đồ bị người khác đánh gãy một chân, 22 tuổi lấy tiền cứu ông nội đi đánh bạc, đã thua không nói còn làm ông nội mất mạng.”

Mới đầu trên mặt Trương Minh còn cười cà lơ phất phơ, nhưng càng nghe càng kinh hãi, chuyện mà Kỳ Vũ Thu nói, một việc cũng không sai, tất cả đều do hắn làm.

“23 tuổi, anh lừa một cô gái phá thai vì anh, kết quả một thai hai mạng. 24 tuổi, anh bắt đầu trà trộn vào giới giải trí, dựa vào việc vu oan hãm hại, mua bán tin tức kiếm không ít tiền, năm này sang năm nọ, tích tiểu thành đại, tội nghiệt gia tăng, thời gian không còn nhiều nữa.”

Kỳ Vũ Thu nói nhẹ nhàng bâng quơ, người nghe lại hãi hùng khϊếp vía. Sắc mặt Trương Minh trắng bệch, dường như đứng cũng đứng không vững, muốn há mồm phản bác nhưng lúc nhìn đôi mắt Kỳ Vũ Thu thì nói không nên lời.

Hắn chỉ vào Kỳ Vũ Thu, căng da đầu nói: “Cậu, cậu nói bậy!”

Kỳ Vũ Thu cười nói: “Là thật hay giả trong lòng anh rõ nhất, dù có phủ nhận cũng không xóa bỏ được sự thật tôi đã nói, nói với anh thêm một câu, trong vòng mười bước, tất thấy máu đổ, tự giải quyết cho tốt đi.”

Trương Minh không dám nhìn đôi mắt Kỳ Vũ Thu, cúi đầu hung tợn nói: “Quỷ sợ ác nhân, lão tử mới không sợ đâu!”

Nói xong nghiêng ngả lảo đảo rời đi

Thịnh Ngọc Kha trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, lại nhìn Kỳ Vũ Thu, trong ánh mắt chứa đầy ánh sáng.

“Hắn sẽ thế nào?” Thịnh Ngọc Kha hỏi.

Kỳ Vũ Thu vuốt cằm nói: “Nhẹ thì tàn phế, nặng thì bỏ mạng.”

Nói xong cậu nhìn qua một nơi khác, cười với thanh niên đang ngồi xổm nghỉ ngơi trong bóng râm.

Di động trong tay thanh niên vẫn phát ra giọng nói ở bên kia, cậu ta xuyên qua màn hình di động nhìn Kỳ Vũ Thu đối diện, không khỏi run lên.

Chuyện phát sinh kế tiếp càng làm da đầu cậu ta tê dại, người phụ trách đã được bố trí mới vừa đi ra khỏi lều che nắng, xe ba bánh kéo theo đạo cụ bên cạnh đột nhiên di chuyển kỳ lạ, một cây giáo trên đó trong nháy mắt rơi xuống đâm thẳng vào người phụ trách.

Tuy là đạo cụ nhưng trán người phụ trách vẫn bị đâm đổ máu.