Chương 16

Edit: Cà Phê Đá Muối

“Tốt, tốt! Cứ bảo trì trạng thái như này là được!” Thường Ngôn vui vẻ nói, trạng thái hiện tại của Kỳ Vũ Thu tuyệt đối có thể biểu hiện ra mị lực hoàn mỹ của nhân vật sư thúc tổ, ông ta thật sự không ngờ Kỳ Vũ Thu còn có một mặt như vậy: “Tiểu Kỳ, cậu làm tôi không thể tin được.”

Kỳ Vũ Thu bình tĩnh mỉm cười, không có biện pháp, ai bảo cậu là sư thúc tổ của Thanh Dương Sơn chứ.

Trước khi tiến tổ cậu còn có chút lo lắng, để cậu diễn ra mấy cảnh gào thóc cậu thật sự không khóc được. Nhưng sau khi nắm bắt được kịch bản kỹ càng cậu cũng an tâm rồi, nhân vật này quả thật sinh ra là dành cho cậu.

Lúc ở Thanh Dương Sơn, tuy đại đa số thời gian cậu đều lười biếng, nhưng đứng trước người khác cậu vẫn muốn bảo trì uy nghiêm của sư thúc tổ, cứ như thế trong thời gian dài, đối với cậu mà nói để diễn ra dáng vẻ của một tiên nhân là dễ như trở bàn tay.

Hàn Thần nghe Thường Ngôn nói sắc mặt càng không tốt, thấy paparazzi mình bố trí đã vào chỗ, trong lòng cười lạnh, cầm kịch bản đi đến bên cạnh Kỳ Vũ Thu, nói: “Cảnh tiếp theo là vai diễn phối hợp của chúng ta, muốn đối diễn một chút không?”

Sau khi Kỳ Vũ Thu tiến tổ, người có chút ít danh khí trong đoàn phim đều sợ bị cậu lôi kéo lăng xê, không có một người nói chuyện hào phóng với cậu như vậy. Cậu không thể tin nhìn y, nhìn một cái đã có thể nhìn ra, người này không có ý tốt.

Cậu đứng dậy duỗi người nói: “Đối diễn thì không cần, dù sao lời thoại của tôi chỉ có một câu.”

Hàn Thần cười nói: “Vậy được, tôi chỉ muốn cùng nhau tìm cảm giác, lát nữa đỡ phải không nhập diễn được lại bị Thường đạo mắng.”

Người khác nghe xong lời này, nếu lúc bắt đầu quay phim gặp vấn đề, dĩ nhiên sẽ cảm thấy lỗi là của Kỳ Vũ Thu, người ta tìm cậu đối diễn, kỹ thuật diễn của cậu dở như vậy còn từ chối rồi kéo chân sau, đúng là tuyệt.

Kỳ Vũ Thu nhìn cậu ta, người này lòng dạ hẹp hòi, tâm hay ghen ghét, không muốn đối xử tốt với người khác, không biết có chủ ý xấu gì, chỉ là nếu gia hỏa này muốn làm gì cậu thì thật sự rất thú vị.

“Nếu cậu lo lắng thì xem kịch bản cho tốt đi, lát nữa đừng có kéo chân sau.” Kỳ Vũ Thu vuốt tóc, vô cùng chân thành kiến nghị Hàn Thần.

Thiếu chút nữa Hàn Thần bị chọc tức, da mặt Kỳ Vũ Thu cũng dày thật, vậy mà có thể nói ra câu cậu ta đừng kéo chân sau.

Mấy nhân viên công tác đứng ở gần đó cũng bị sự tự đại của Kỳ Vũ Thu xúc phạm, vừa mới nhìn thấy mặt cậu, có được chút hảo cảm hiện tại đã không còn, họ không khỏi ném ra ánh mắt khinh thường.

Thịnh Ngọc Kha vốn dĩ đang đắm chìm trong khát khao ngưỡng mộ sư thúc tổ cũng một lời khó nói hết lặng lẽ rời xa Kỳ Vũ Thu, gia hỏa này không mở miệng còn tốt, một khi mở miệng xem như tan nát.

Cảnh diễn đầu tiên của Kỳ Vũ Thu là lúc ma vật tấn công Tiên Tông, đại đệ tử gõ Cảnh Kỳ Chung, kinh động đến sư thúc tổ, sư thúc tổ nhất kiếm phá vạn ma, giải quyết nguy cơ.

Nhân vật trong cảnh này là sư thúc tổ, đại đệ tử Tiên Tông cùng với Thịnh Ngọc Kha đóng vai tiểu đồ đệ.

Ma vật tấn công lên núi, đại đệ tử Tiên Tông cầm thương gõ vang Cảnh Kỳ Chung, sư thúc tổ mang theo tiểu đồ đệ phiêu nhiên xuất hiện, vung kiếm trảm ma, cứu đại đệ tử, đại đệ tử mở miệng mượn kiếm, sư thúc tổ liền kêu tiểu đồ đệ cầm kiếm đi theo y.

Lời thoại của cảnh này không nhiều lắm, màn ảnh chủ yếu tập trung trên người Kỳ Vũ Thu, cảnh diễn này là lần đầu tiên sư thúc tổ xuất hiện, cần phải thể hiện đặc thù của nhân vật ra ngoài, cho nên Thường Ngôn rất coi trọng cảnh diễn này, giảng giải cho diễn viên xong mới bắt đầu chuẩn bị.

Kỳ Vũ Thu cùng Thịnh Ngọc Kha cột chắc cáp treo, kiểm tra xem có bất kì vấn đề gì không sau đó bắt đầu cảnh quay.

Đại đệ tử nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía Cảnh Kỳ Chung, ma vật đi theo phía sau, y mặc kệ ma vật đánh bị thương cũng muốn gõ vang Cảnh Kỳ Chung, tranh thủ dành một con đường sống cho đồng môn dưới núi.

Biểu hiện diễn xuất của Hàn Thần trước màn ảnh khá tốt, sau vài lần quay lại đã qua.

Cảnh tiếp theo là sư thúc tổ mang theo đồ đệ phiêu nhiên bay vào.

Cảnh này động tác hai người cần phải uyển chuyển, Kỳ Vũ Thu tò mò kéo kéo dây thừng trên người, nói với Thịnh Ngọc Kha: “Đồ đệ, có sợ không?”

Thịnh Ngọc Kha trừng cậu một cái, thấp giọng nói: “Chú ý bảo trì cân bằng.”

“Con yên tâm, trường hợp nào mà vi sư chưa thấy qua.” Kỳ Vũ Thu vỗ vai cậu ta.

Thư ký đập clapperboard, Kỳ Vũ Thu cùng Thịnh Ngọc Kha nhảy từ trên đài cao xuống. Đối với Kỳ Vũ Thu mà nói, độ cao này cho dù không treo dây thừng cũng có thể nhảy xuống, hiện giờ thân thể này tuy còn yếu, nhưng có sự trợ giúp của dây thừng nên hoàn toàn không có vấn đề gì.

Thường Ngôn nhìn thanh niên bạch y phiêu nhiên, sắc mặt lạnh nhạt tuấn mỹ trong màn ảnh, vừa lòng nói: “Động tác rất đúng chỗ, rơi xuống đất cũng ổn, đúng là ngoài dự đoán.”

Trợ lý bên cạnh cũng nói: “Cả hai người đều không có vấn đề đúng là hiếm thấy, động tác lưu loát ngắn gọn, cắt ra hiệu quả nhất định rất tốt.”

Kỳ Vũ Thu rơi xuống đất, vung nhẹ kiếm trong tay, trong nháy mắt ma vật bị chém làm hai nửa. Động tác cậu sạch sẽ lưu loát, không chút ướŧ áŧ bẩn thỉu nào, dường như tìm không ra tỳ vết.

Theo một tiếng cạch của clapperboard, người bên ngoài nhanh chóng đi lên bố trí lại hiện trường một lần nữa, Thường Ngôn nói với Kỳ Vũ Thu: “Đợi lát nữa đọc lời thoại nhất định phải rõ ràng, biết không?”

*clapperboard là bảng action ấy.

Kỳ Vũ Thu gật đầu, ánh mắt Thịnh Ngọc Kha bên cạnh nhìn cậu tràn đầy phức tạp, cậu có thể diễn một lần là qua được cảnh này chẳng lẽ đã lén tập ở nơi khác, cho dù là động tác tứ chi hay là biểu tình.

Vốn dĩ cậu ta đã làm tốt chuẩn bị quay lại nhiều lần với Kỳ Vũ Thu, không ngờ hai người một lần đã qua.

Chờ sắp xếp hiện trường xong thì quay cảnh tiếp theo.

Đại đệ tử nhìn sư thúc tổ mình luôn ngưỡng mộ xuất hiện, kiềm chế tâm tình kích động, bẩm báo cho y sự việc ma vật tấn công lên núi, cũng muốn mượn kiếm của y dùng một chút.

Sư thúc tổ chỉ nhìn cậu ta một cái, nói một câu kêu tiểu đồ đệ đưa cậu ta xuống núi.

Trong màn ảnh, Kỳ Vũ Thu cùng Hàn Thần mặc bạch y đứng vững, hai người không đứng chung một chỗ thì sẽ không rõ, đứng cùng khung hình là lập tức có thể nhìn ra, Hàn Thần đóng vai đại đệ tử thiếu vài phần tiên khí so với Kỳ Vũ Thu, hình tượng lập tức nổi bật hơn.

Đại đệ tử nhìn thấy sư thúc tổ, trong mắt xuất hiện biểu tình kích động, lại nhân tính cách lãnh đạm giống sư thúc tổ, chỉ biểu hiện ra một tia sùng kính, cậu ta ôm quyền thấp giọng nói: “Bái kiến sư thúc tổ.”

Lúc này Hàn Thần đang uất nghẹn muốn so sánh với Kỳ Vũ Thu, cậu ta muốn cho người trước màn hình thấy rõ, cậu ta dựa vào kỹ thuật diễn cũng có thể nghiền áp bình hoa chỉ có túi da đẹp.

Cậu ta thậm chí còn dựa vào góc độ người ngoài nhìn không thấy, không chút che giấu lộ ra vẻ tươi cười tràn ngập ác ý với Kỳ Vũ Thu, muốn chọc giận câu, ảnh hưởng phát huy của cậu.

Thịnh Ngọc Kha cũng thấy được một màn này, có chút chán ghét nhìn chằm chằm Hàn Thần, cậu ta thật sự không ngờ người này lại dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy.

Đáng tiếc thủ đoạn Hàn Thần cũng không có hiệu quả. Kỳ Vũ Thu dựa theo kịch bản hơi cúi đầu nhìn thẳng cậu ta, Hàn Thần chỉ cảm thấy ánh mắt Kỳ Vũ Thu giống như thượng thần trên cao, lạnh lùng vô tình nhìn một con kiến, lại như trưởng bối hòa ái, mang theo một chút hiền từ.

Hình dung chuẩn xác, đây là sư thúc tổ tâm hướng tới thiên hạ thương sinh rồi lại công chính vô tư trong kịch bản. Cậu ta muốn dời ánh mắt đi lại phát hiện mình không thể động đậy, chỉ có cảm giác trái tim đang đập mãnh liệt.

Thịnh Ngọc Kha đứng ở sau Kỳ Vũ Thu, tuy không nhìn thấy mặt Kỳ Vũ Thu nhưng từ biểu tình của Hàn Thần có thể thấy được, cậu ta bị Kỳ Vũ Thu trấn áp, vốn đang lo lắng nhìn thấy vậy thì không khỏi thở ra nhẹ nhõm.

Ngoài màn ảnh Thường Ngôn cũng bị kỹ thuật diễn của Kỳ Vũ Thu kích động, tim cũng đập mạnh, khung ảnh này, ánh mắt này, quả thật hoàn mỹ!

Nhưng đến lượt Hàn Thần nói lời thoại tiếp theo thì cậu ta lại mất bình tĩnh, hoàn toàn bị ánh mắt Kỳ Vũ Thu áp chế, động cũng không động, thậm chí trán đã xuất hiện mồ hôi.

Thường Ngôn tức lên não, một khung cảnh hoàn mỹ như vậy lại bị Hàn Thần làm hỏng!

“Cắt!”

Thường Ngôn hét lớn một tiếng, người trong màn ảnh cũng thả lỏng. Hàn Thần biết vấn đề là từ chính mình, khẳng định sẽ bị mắng, nhưng Kỳ Vũ Thu dời ánh mắt đi cậu ta lại cảm thấy thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cảm giác bị Kỳ Vũ Thu nhìn chằm chằm thật sự không dễ chịu, tay Hàn Thần run nhẹ lau trán.

“Hàn Thần! Sao cậu lại như thế này, cậu là đầu gỗ sao, cứ đứng mãi không nhúc nhích, hay là người câm? Không câm sao lại không nói lời nào!” Thường Ngôn tức muốn hộc máu, hận không thể cầm kịch bản trong tay gõ vào đầu cậu ta.

Mắng một lúc lâu, Thường Ngôn lại vội vàng quay đầu dặn dò Kỳ Vũ Thu: “Cậu nhất định phải bảo trì trạng thái vừa rồi, có cần thời gian lấy lại cảm xúc không?”

Kỳ Vũ Thu lắc đầu cười nói: “Không cần, tôi có thể, tôi cảm thấy vẫn nên cho Hàn Thần một chút thời gian bình phục, nếu không tôi sợ lát nữa cậu ta vẫn không vào trạng thái được.”

Hàn Thần nghe Kỳ Vũ Thu nói, nhanh chóng cúi đầu che giấu phẫn hận trong mắt, miệng lại xin lỗi không ngừng, cũng tỏ vẻ vừa rồi mình chỉ thẩn thờ một chút thôi, tiếp theo nhất định sẽ không xảy ra vấn đề.

Thấn sắc Kỳ Vũ Thu khó hiểu nhìn Hàn Thần, nhẹ giọng cười nói: “Cậu chuyên tâm một chút, đừng nghĩ chuyện linh tinh làm rối loạn dĩ nhiên có thể qua.”

Thịnh Ngọc Kha cũng cười nhạo nói: “Kỹ thuật diễn không tốt thì dụng tâm một chút, dùng chiêu trò đường ngang ngõ tất hữu dụng sao?”

Hàn Thần biết bọn họ đang nói động tác nhỏ của mình vừa rồi, muốn phản bác cũng không dám, chỉ có thể cắn nuốt sự không cam lòng xuống, đáp lại một tiếng được.

Lại bắt đầu quay lần nữa, Hàn Thần muốn tiến vào trạng thái, nhưng cảm giác vừa mới bị Kỳ Vũ Thu dọa vẫn cứ dừng lại trong đầu cậu ta, hơn nữa đầu óc đều là oán khi, biểu hiện càng không tốt hơn lúc trước, một lần lại một lần ng, bị Thường Ngôn mắng máu chó phun đầu.

Người bên ngoài màn ảnh, bao gồm người vừa mới nghe được Hàn Thần nói chuyện với Kỳ Vũ Thu đều bị tình huống đảo ngược so với tưởng tượng chấn kinh rồi. Bọn họ không ngờ khi bắt đầu quay, người kéo chân sau lại là Hàn Thần mà không phải Kỳ Vũ Thu với kỹ thuật diễn dở tệ.

“Xem ra Kỳ Vũ Thu thật sự chăm chỉ, nắm rõ hình tượng nhân vật này.”

Cũng có người không cho là đúng: “Tôi cảm thấy lời kịch cậu ta quá ít mới nhẹ nhàng như vậy, tuy so với trước kia thì tốt hơn một chút, nhưng cũng không thể nói kỹ thuật diễn tốt hơn Hàn Thần.”

Cho dù người khác nói như thế nào, chờ qua được cảnh diễn này Hàn Thần cảm thấy mình đã kiệt sức.

Trợ lý đỡ Hàn Thần đi đến lều che nắng nghỉ ngơi, cậu ta nghiêng đầu thì nhìn thấy Kỳ Vũ Thu ôm bình giữ nhiệt vui vẻ thoải mái nằm ở trên ghế, không có một chút mỏi mệt nào, thấy cậu ta nhìn qua, còn vẫy vẫy tay với cậu ta.

Kỳ Vũ Thu đáng chết, trước khi phim phát sóng cần phải làm cho anh ta thân bại danh liệt! Hàn Thần cắn mạnh răng.