Chương 15

Edit: Cà Phê Đá Muối

Khi Thịnh Tuấn vừa tới cửa bỗng nhiên có người hô lớn: “Thịnh Tuấn anh là tốt nhất, đừng quan tâm Diêm Văn Quang ngu xuẩn kia, chúng tôi sẽ bảo vệ anh!”

Thịnh Tuấn quay đầu lại, phát hiện tất cả mọi người đều nhìn mình, anh ta xua xua tay, đi ra quán bar, chỉ là vẫn cứ nghi hoặc, chuyện của Diêm Văn Quang sao đột nhiên lại có nhiều người biết như vậy.

Sau khi ngồi lên xe anh ta lấy di động ra thì phát hiện có mấy cuộc gọi nhỡ của Tôn Chí.

Sau đó anh ta mới biết được, mình đã nổi tiếng.

Nơi nơi trên mạng đều có người quan tâm đến bài hát của anh ta, fan trẻ tuổi của anh ta còn liệt kê một bảng siêu thoại, trong khoảng thời gian ngắn tên của anh ta lại xuất hiện trên hotsearch của các nền tảng âm nhạc lớn. Account marketing cũng liệt kê sơ yếu lý lịch đăng khắp nơi, không ít cộng đồng mạng còn nói anh ta quá khiêm tốn làm mình bỏ lỡ một ca sĩ tiềm năng như vậy.

“Thịnh Tuấn quá khiêm tốn, nếu tham gia nhiều chương trình hơn thì tốt rồi.”

Tiếp theo Tôn Chí mở một cuộc họp khẩn cấp, đưa ra kế hoạch phát triển tương lai cho anh ta, trừ buổi biểu diễn còn có hai tổng nghệ có danh tiếng tốt.

“Tôi biết cậu không thích phô trương, nhưng cậu phải biết rằng thời đại hiện tại không giống, không phải thời đại rượu thơm không sợ ngõ tối. Chương trình tôi an bài cho cậu đều là chương trình thực tế, cậu không cần nói hùa theo người khác, chỉ cần là chính mình thôi.”

Đối với Thịnh Tuấn, chỉ cần còn có một chút cơ hội tái khởi Tôn Chí vẫn nguyện ý cho anh ta tài nguyên để ra ngoài ánh sáng, chỉ sợ cho cho tài nguyên anh ta cũng không cần.

Thịnh Tuấn suy nghĩ, xác thật anh ta cần phải tiếp xúc với những thứ mới mẻ, không thể tự phong bế trong thế giới của chính mình được nên đồng ý an bài của Tôn Chí.

Ngày hôm sau lại xuất hiện bất ngờ lớn hơn nữa, thần tượng của anh ta, hiện giờ là thiên vương của rock and roll Spton gửi lời mời cho anh ta.

Mà Diêm Văn Quang đã bị mắng đến mức đứng không vững, lúc người đại diện đưa cậu ta đến tìm Tôn Chí cầu tình thì bị đuổi ra ngoài.

Tất cả đều thoáng qua như một giấc mộng, nhưng sau khi xem xong video phỏng vấn của Diêm Văn Quang Thịnh Tuấn đã biết, tất cả đều có quan hệ với một người, là Kỳ Vũ Thu thay đổi vận mệnh của anh ta.

Lúc này, sau khi Kỳ Vũ Thu bị lão quỷ ép vào hai tài khoản trò chơi thì đi đến đoàn phim 《 Nhập Ma 》lần nữa.

Cho dù là nhân viên công tác hay là nghệ sĩ của đoàn phim đều tỏ ra phản kháng mạnh mẽ với Kỳ Vũ Thu. Chẳng những kỹ thuật diễn của cậu tệ đến mức khó xem còn thích lăng xê điên cuồng, cậu tới toàn bộ đoàn phim đều không được sống yên ổn.

《 Nhập Ma 》 là một bộ phim điện ảnh tiên hiệp IP lớn, cốt truyện chính là tu giả hoành hành, phàm nhân như con kiến, nam chính vì dính vào một sự việc kỳ lạ nên bị bắt gia nhập chính đạo Tiên Tông. Trong quá trình tìm thân thế của mình nam chính phát hiện chính tà tranh đấu lẫn nhau, những cục diện chém gϊếŧ này lại được bố trí, mà người bố trí nó là tổ tiên của anh ta.

Cuối cùng nam chính kế thừa chí nguyện của tổ tiên, từ tiên nhập ma, phá hủy linh nhãn thiên hạ, chặt đứt con đường tu hành, để thế gian chịu đủ tàn phá.

Nam chính của bộ điện ảnh này là đỉnh lưu Thẩm Thụy Lâm, nữ chính là hoa đán nổi tiếng Hướng Trúc, còn có một vài diễn viên gạo cội đóng vai phụ, ảnh đế Lưu Thụy làm khách mời, có thể nói đây là những thành viên hàng đầu.

Nhân vật của Kỳ Vũ Thu là sư thúc tổ của chính đạo Tiên Tông, nói là nam 4 nhưng kỳ thật chỉ có vài cảnh diễn, chỉ là bởi vì mỗi một cảnh đều có tác dụng thúc đẩy cốt truyện vô cùng quan trọng mới có nhân vật nam bốn.

Sư thúc tổ là một người không cổ hủ lòng hướng tới dân thường, trong lúc nam chính nhập ma cũng không đuổi tận gϊếŧ tuyệt như những nhân sĩ chính đạo , mà nhiều lần thủ hạ lưu tình thả cho nam chính trốn thoát, sau khi biết được chân tướng lại lựa chọn giúp nam chính hủy diệt linh nhãn.

Nhân vật có thân phận cao quý, siêu phàm thoát tục, người bình thường rất khó khống chế, một khi diễn không tốt sẽ trở thành một nét bút hỏng.

Tất cả mọi người trong đoàn phim đều không mấy cho rằng Kỳ Vũ Thu có thể diễn tốt nhân vật này, cậu chỉ biết lăng xê cả ngày, diễn một web drama cũng có thể bị mắng ra tám con phố về kỹ thuật diễn, sư thúc tổ xem như đã hủy trong tay cậu.

Trong lúc người ở đoàn phim kháng cự Kỳ Vũ Thu, nam ba người đóng vai Hàn Thần lại mừng thầm không thôi.

Nhân vật của y là đại đệ tử của chính đạo Tiên Tông, cực kì sùng bái sư thúc tổ, cho dù là giả dạng hay là tính cách đều bắt chước sư thúc tổ, nói cách khác, nhân thiết nhân vật này của y hoàn toàn đυ.ng hàng với sư thúc tổ của Kỳ Vũ Thu, hơn nữa y là một sản phẩm nhân bản.

Trước khi tiến tổ Hàn Thần vẫn luôn lo lắng nhân vật mình sẽ bị so sánh với những người khác, nhưng sau khi biết sư thúc tổ do Kỳ Vũ Thu đóng y liền an tâm, đến lúc đó có sư thúc tổ Kỳ Vũ Thu làm so sánh, nhân vật y chỉ có thể càng thêm xuất sắc.

Hơn nữa, càng thú vị hơn chính là người đóng vai đồ đệ Kỳ Vũ Thu chung với y là Thịnh Ngọc Kha chung công ty.

Thịnh Ngọc Kha xuất đạo cùng lúc với y, hai người cùng tồn tại dĩ nhiên sẽ có cạnh tranh kịch liệt, diện mạo Hàn Thần không đáng yêu bằng Thịnh Ngọc Kha, vẫn luôn bị áp chế, hiện tại là một cơ hội tốt.

Y biết Thịnh Ngọc Kha vẫn luôn thích nguyên tác bộ phim này, nhiều lần không ngừng lên Weibo tỏ vẻ mình rất thích sư thúc tổ, hơn nữa cho dù chỉ là một diễn viên phụ có vài cảnh cũng muốn tiến vào đoàn phim.

Trước khi tiến tổ y đã liên hệ với paparazzi nhưng vẫn luôn không tìm được cơ hội, hiện tại chỉ cần nói vài câu với cậu ta, Thịnh Ngọc Kha tính tình không tốt khẳng định sẽ xung đột với Kỳ Vũ Thu, đến lúc đó phát tin tức ra ngoài, với y mà nói quả thật là một mũi tên gϊếŧ hai con chim.

Hàn Thần nhìn thoáng qua sắc mặt lãnh đạm của Thịnh Ngọc Kha, đi qua cười nói: “Ngọc Kha, sư thúc tổ cậu tâm tâm niệm niệm cuối cùng cũng sắp xuất hiện, thế nào, có phải kích động lắm hay không?”

Thịnh Ngọc Kha lạnh lùng nhìn y một cái, không nói gì.

Trên mặt Hàn Thần vẫn duy trì mỉm cười, lại hung hăng cắn chặt răng, y ghét nhất chính là vẻ mặt này của Thịnh Ngọc Kha, mỗi lần thấy cậu ta đều muốn đấm hai cái, làm giá gì chứ!

“Mặt Kỳ Vũ Thu vẫn có thể, tôi cảm thấy anh ta vẫn thích hợp với nhân vật này, Thường đạo sẽ không nhìn lầm người.” Hàn Thần nhịn xuống một hơi, tiếp tục làm Thịnh Ngọc Kha ngột ngạt, sợ cậu ta không đủ tức giận, lát nữa không thể xung đột với Kỳ Vũ Thu.

“Có quan hệ gì với cậu sao?” Thịnh Ngọc Kha cuối cùng cũng mở miệng.

Hàn Thần xấu hổ cười cười, trong lòng lại tràn đầy hận ý, Thịnh Ngọc Kha đáng chết!

Sau khi Hàn Thần câm miệng, Thịnh Ngọc Kha có chút bực bội nhìn thoáng qua phòng hóa trang, Hàn Thần tìm cậu ta nói chuyện sư thúc tổ chính là đâm một đao vô tim cậu ta, mấy ngày hôm trước Kỳ Vũ Thu rời tổ, cậu ta còn tưởng muốn chuyển sư thúc tổ sang cho người khác, không ngờ hôm nay cậu lại về rồi!

Kỳ Vũ Thu là người đáng khinh còn thích nịnh nọt, sao có thể diễn hình tượng tiên nhân thanh khiết như sư thúc tổ.

Thịnh Ngọc Kha cảm thấy tùy tiện tìm một người qua đường cũng hợp với trang phục này hơn Kỳ Vũ Thu. Cậu ta lại oán hận trừng mắt nhìn phòng hóa trang một cái, trong lòng muốn nôn gần chết.

Không chỉ những người khác có cùng ý tưởng với Thường Ngôn, ngay cả đạo diễn Thường Ngôn cũng nghĩ như vậy. Thường Ngôn vốn dĩ muốn tìm diễn viên gạo cội diễn sư thúc tổ, nhưng thiết lập nhân vật trong nguyên tác là người phải có ngoại hình ưa nhìn, dù mấy ngàn tuổi cũng như một thanh niên trẻ đẹp, hơn nữa còn có nhà đầu tư yêu cầu nên mới để Kỳ Vũ Thu đến diễn.

Mặt Kỳ Vũ Thu đủ tư cách, nhưng khí chất cùng kỹ thuật diễn cay đôi mắt kia cả Thường Ngôn cũng cứu không được. Ông ta đã tính toán tốt, nếu thật sự không được thì hậu kỳ cắt nối biên tập chặt chẽ thêm một chút, dù sao suất diễn không nhiều lắm, Kỳ Vũ Thu có thể làm tốt một bình hoa xinh đẹp là đủ rồi.

Ông ta sợ là sợ trang phục mặc lên người cậu ta không ra được khí chất.

Phòng hóa trang, chị Lệ chuyên viên trang điểm vẽ một nốt chu sa lên giữa trán Kỳ Vũ Thu, nhìn bạch y đầu bạc trong gương, mặt mày như thiếu niên trong tranh vẽ, không khỏi ngây ngốc.

Cô không thích Kỳ Vũ Thu cũng không thể không thừa nhận gương mặt này rất đẹp, tạo hinh đầu bạc đặt ở trên mặt người khác rất dễ dàng lật xe, không cẩn thận một chút sẽ thành dáng vẻ của một ông lão.

Nhưng đặt ở trên mặt Kỳ Vũ Thu thì giống như tiên quân từ trong tranh bước ra, không có chút cảm giác không tốt nào, hai chữ tuấn mỹ đã không đủ để hình dung.

“Ổn không?” Kỳ Vũ Thu duỗi người hỏi, cậu đã ngồi ở chỗ này không nhúc nhích gần hai tiếng, để một phụ nữ lau lau chạm chạm trên mặt mình cũng thật thẹn thùng.

Chị Lệ phục hồi tinh thần lại, thay đổi thái độ lạnh nhạt vừa rồi, ôn nhu nói: “Ổn, cậu nhìn xem được không?”

Đối với gương mặt này cô thật sự không thể không ôn nhu.

Kỳ Vũ Thu đứng dậy, nhìn chính mình trong gương vừa lòng gật đầu,: “Vất vả rồi.”

Thật sự chị Lệ rất muốn ôm mặt thét chói tai, cô không ngờ mình lại có một ngày muốn trèo tường Kỳ Vũ Thu, nhan khống làm vả mặt lại tới nhanh như thế!

Kỳ Vũ Thu đi ra phòng hóa trang, mấy nhân viên công tác nhịn không được lộ ra gương mặt si mê.

“Soái quá đi, a a a, thật là soái, làm sao bây giờ, tôi không chán ghét cậu ta được nữa!”

“Băng sơn mỹ nhân sư tôn, cái này —— cái loại này, ui gia trước kia sao lại không phát hiện Kỳ Vũ Thu đẹp như vậy.”

Cửa phòng hóa trang bị đẩy ra, Thường Ngôn đang giảng diễn giương mắt nhìn lại, nhìn thấy một bạch y đầu bạc, giữa trán tiên quân có điểm hồng, ánh mắt bễ nghễ nhìn về phía ông, tức khắc sợ ngây người.

Đây là Kỳ Vũ Thu biểu tình cứng đờ, hai mắt vô thần, chỉ biết gào khan sao?

Những người khác nhìn Kỳ Vũ Thu đi tới cũng giương mắt nhìn, bị khí thế của cậu chấn động, không tự giác tránh ra một con đường. Bọn họ đã thấy đủ loại kiểu dáng mỹ nhân nhưng vẫn cứ bị Kỳ Vũ Thu chấn động.

Từ lúc Kỳ Vũ Thu đi ra Thịnh Ngọc Kha liền ngây dại, cậu ta nhìn thấy được sư thúc tổ trong lòng cậu ta, là bạch y như tuyết, mặt mày đạm mạc, giơ tay nhấc chân đều là chính khí của tiên nhân.

Sư thúc tổ nhìn thế gian tang thương trăm ngàn năm, tâm vẫn còn chính khí, ở trong lòng cậu ta không ai có thể sắm vai sư thúc tổ hoàn mỹ, cho đến khi nhìn thấy Kỳ Vũ Thu từ phòng hóa trang đi ra.

Cậu ta đã gặp qua rất nhiều coser, chính mình cũng có một bộ trang phục sư thúc tổ, nhưng chưa từng có ai có thể biểu hiện ra được mười phần khí thế của sư thúc tổ. Nhưng mà ánh mắt Kỳ Vũ Thu nhìn cậu ta lại làm cậu ta cảm thấy choáng váng trong giây lát, lạnh nhạt, tang thương, chính khí hừng hực, lần đầu tiên cậu ta biết được thì ra một ánh mắt cũng có thể biểu hiện ra nhiều thứ như vậy.

Kỳ Vũ Thu đi đến trước mặt Thịnh Ngọc Kha, hơi cúi đầu nói với cậu ta: “Lấy ghế của vi sư lại đây.”

“Được, được.” Thịnh Ngọc Kha theo bản năng vội vàng đứng dậy chạy đi, lấy ghế dựa bên cạnh đem lại đây, Kỳ Vũ Thu phất tay áo, nhìn cậu ta tán thưởng.

Thịnh Ngọc Kha theo bản năng cười, cảm giác giống như được giáo viên khen lúc còn nhỏ, vô cùng vui vẻ.

Sau khi Thịnh Ngọc Kha phản ứng lại:???

Cậu ta là bị quỷ làm mê muội tâm hồn!

Mà Hàn Thần đứng bên kia sắc mặt lại âm trầm, siết chặt nắm tay. Y không ngờ sau khi mặc trang phục vào lại giống như thay đổi một người khác, hoàn toàn không giống với củi mục ở những vai diễn trước.

Y hít sâu một hơi, an ủi chính mình, bề ngoài đẹp thì sao, lúc đối diễn bị người khác treo lên đánh cũng không giữ nổi hình tượng như lúc này.

Chỉ là vẫn nên chuẩn bị xuống tay trước, Hàn Thần lại nhìn thoáng qua Thịnh Ngọc Kha cùng Kỳ Vũ Thu lần nữa, cười lạnh một chút, lấy di động ra gửi mấy tin nhắn.