Chương 14

Edit: Cà Phê Đá Muối

Phỏng vấn phát sóng trực tiếp sắp kết thúc, Diêm Văn Quang nhìn làn đạn đào Thịnh Tuấn ra, fans vẫn luôn mắng anh ta, không khỏi dào dạt đắc ý.

Xem đi, một câu nói tùy tiện của cậu ta là có thể làm Thịnh Tuấn bị toàn cộng đồng mạng mắng, dám đấu với cậu ta là tự xem trong mình hay sao.

Người đại diện ngồi ở một bên rất bình tĩnh, dù sao Diêm Văn Quang cũng không nói rõ tên ai, đào người ra mắng chửi là fans của cậu ta, không có quan hệ gì với cậu ta cả. Lần này thu hút không ít người qua đường, có lời không lỗ.

Người dẫn chương trình cũng rất hài lòng với hiệu quả của lần phát sóng trực tiếp này, người xem trong phòng phát sóng trực tiếp vẫn luôn tăng lên, con số vô cùng đẹp. Khi sắp kết thúc, cô lại muốn tăng thêm nhiệt cho cho cuộc phỏng vấn nên đã hỏi Diêm Văn Quang sau này có còn đến xin vị tiền bối kia chỉ giáo không.

Người đại diện của Diêm Văn Quang cười nhìn cậu ta, tuy chuyện riêng tư của Diêm Văn Quang chẳng ra gì, nhưng ngôn luận giao tiếp của cậu ta đã từng được đào tạo một cách có hệ thống. Lúc này chỉ cần bày tỏ tôn kính với tiền bối một chút, uyển chuyển tỏ vẻ phong cách hai ngươi không hợp nhau, nếu có cơ hội sau này có thể hợp tác.

Thật sự rất hoàn mỹ.

Sau đó, Diêm Văn Quang mở miệng, trên mặt cậu ta vẫn cứ mang vẻ khiêm tốn, tươi cười rạng rỡ.

“Lão già Thịnh Tuấn kia, có cái rắm đấy chứ đi xin chỉ giáo của anh ta.”

“Tôi xem trọng mấy bài hát kia của anh ta là vinh hạnh của anh ta, tôi trả tiền nhưng anh ta lại không bán, không chỉnh chết anh ta xem như tôi thua, dù sao ca khúc chắc chắn là của tôi.”

“Bản hòa âm và lời bài hát đều để tên của tôi, đến lúc đó ra album tôi sẽ tự đưa đến nhà anh ta ha ha ha, để anh ta tức chết!”

Trong nháy mắt làn đạn đứng hình, sau đó nổ tung.

“Đây là ý gì, không phải tiền bối khi dễ hậu bối sao?”

“Người qua đường vừa mới đi vào trợn mắt, vốn dĩ ấn tượng với Diêm Văn Quang khá tốt, không ngờ lại ghê tởm như thế trời ơi.”

“Cho nên nói cái gọi là nguyên tác đều mua từ người khác à, má nó!”

“Đã rõ rồi, bởi vì thích ca khúc của Thịnh Tuấn nhưng người ta không bán nên đưa fans đi đào bới người ta ra mắng.”

“Emmm vừa ngu ngốc lại xấu xa, không có đầu óc, tâm tư dơ như vậy, phong sát được rồi.”

“Tôi là fan Thịnh Tuấn, sau mười năm nghe nhạc anh ấy, anh ấy vẫn luôn khiêm tốn, chất lượng ca khúc cũng rất cao, bởi vì không thích lăng xê nên mới không hot. Hôm nay nhìn thấy những người đó mắng anh ấy điên cuồng thật sự rất thất vọng buồn lòng, một nhạc sĩ yên tĩnh không có người biết thì thôi đi, còn phải bị loại người này mang theo fans náo loạn trên mạng!”

“Thịnh Tuấn à, chắc fan của Diêm Văn Quang đều là học sinh tiểu học, vậy mà ngay cả anh cũng không biết.”

“Tôi mới vừa biết Tuấn của tôi bị mắng lên hot search, còn đang suy nghĩ mỗi ngày anh ấy đóng cửa không ra ngoài, cả năm trời không thấy tin tức nào của anh ấy làm sao lại bị mắng, lúc đi vào mới biết được, haizz, ra là một người không đầu óc.”

Biểu tình người đại diện của Diêm Văn Quang nứt ra, trong lúc nhất thời lại không biết có phải mình đang nằm mơ hay không. Diêm Văn Quang muốn chết sao, vậy mà lại nói loại lời nói này trong phát sóng trực tiếp!

Cậu ta xong rồi, xong rồi!

Trong lúc người đại diện còn đang khϊếp sợ, miệng Diêm Văn Quang vẫn nói không ngừng.

“Tốt nhất Thịnh Tuấn bị mắng rời luôn khỏi giới giải trí, như vậy thì mấy bài hát kia là của tôi, còn lão già Phương Thanh Sơn nữa, nếu anh ta không từ chối viết lời cho tôi thì tôi đã ra album sớm rồi!”

Cuối cùng người đại diện cũng phản ứng lại, nhào tới che khuất camera.

Người dẫn chương trình cũng bối rối, cô chỉ muốn lấy chút tin tức, không muốn làm ra tin tức lớn như vậy!

Người dẫn chương trình chưa kịp mở cửa, người đại diện đã kéo Diêm Văn Quang chạy như điên, trở lại phòng nghỉ.

Lúc này Diêm Văn Quang cũng tỉnh táo lại, cậu ta vẫn nhớ rõ ràng những lời vừa nói, mồ hôi lạnh nhanh chóng ứa ra.

“Diêm Văn Quang, cậu muốn tìm chết sao!” Người đại diện vẫn luôn khách khí, hận không thể cung phụng cậu ta bây giờ chửi ầm lên không chút lưu tình. Diêm Văn Quang dám nói mấy câu này, đại ngôn của cậu ta một cái cũng đừng nghĩ sẽ còn.

Còn có những đại ngôn cậu ta đang đại diện, bán cậu ta cũng không đủ tiền bồi thường vi phạm hợp đồng!

Diêm Văn Quang ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, run bần bật: “Tôi, tôi không biết, tôi không muốn nói những lời đó, tôi thật sự giống như bị trúng tà.”

Người đại diện lạnh mặt nói: “Hiện tại nói gì cũng đã trễ, cậu chờ trả tiền vi phạm hợp đồng đi.”

Phòng phát sóng trực tiếp có mấy trăm vạn người, chính tai nghe được cậu ta nói ra những lời đó, còn có thể làm quan hệ công chúng thế nào nữa.

“Không không không, không được, tôi còn có fans, anh Trương, anh cũng biết mà, tôi nói chuyện luôn có chừng mực,” Diêm Văn Quang nghĩ đến chuyện bị bóp cổ ở cầu thang, vội vàng nói ra: “Anh Trương, tôi thật sự bị trúng tà, chắc chắn là do Thịnh Tuấn làm, anh ta nuôi tiểu quỷ!”

Loại chuyện tà đạo này không phải không có trong giới giải trí, huống hồ trừ khi Diêm Văn Quang điên rồi nếu không sẽ không nói loại lời nói này. Người đại diện trầm tư trong chốc lát, nói: “Tôi sẽ nghĩ biện pháp, có thể vãn hồi bao nhiêu hay bấy nhiêu.”

Nếu thật sự do Thịnh Tuấn giở trò sau lưng, vậy thì phải để cho công ty hy sinh Thịnh Tuấn, lấy lại thanh danh cho Diêm Văn Quang.

Sự tình lên men rất mau, video Diêm Văn Quang mắng chửi người nhanh chóng truyền khắp cộng đồng mạng, tuy Tụ Thượng đã mua lượng lớn thuỷ quân nhưng vẫn khống chế không được cục diện, lần phạm tội này của cậu ta đã làm rất nhiều người tức giận.

Có một ít fans dù chính tai nghe Diêm Văn Quang mắng chửi người vẫn cứ kiên trì suy nghĩ Thịnh Tuấn khi dễ cậu ta, nên cậu ta mới có thể nói mấy lời như thế trong phát sóng trực tiếp.

“Ngày thường anh ấy là người khiêm tốn như thế, nếu không phải bị ủy khuất lớn chắc chắn sẽ không nói ra loại lời nói này!”

“Văn Quang đi theo lộ tuyến diễn viên, căn bản không để bụng album gì, tôi thấy anh ấy chỉ đang mỉa mai, là Thịnh Tuấn muốn cướp ca khúc của anh ấy mới đúng!”

Đối với loại người này người qua đường đều mắng trực tiếp.

“Đầu óc mấy người chứa phân à? Lời nhạc cũng viết không xong còn dám ra đây nhảy nhót?”

“Anh Phương cũng dám mắng, ngay cả đánh giày cho anh Phương cậu ta cũng không xứng!”

Ngược lại, Thịnh Tuấn đột nhiên bị giáng cho một cái nồi to lại trở thành đối tượng yêu mến của mấy trăm vạn cộng đồng mạng. Mấy người chưa từng biết anh ta muốn chạy đến nền tảng âm nhạc lớn giúp anh ta áp những bình luận không tốt xuống, sau khi mở lên, đột nhiên cảm thấy mình thật sự đã tìm được bảo tàng.

“Mẹ tôi ơi, hát hay như vậy sao trước kia tôi lại không nghe chứ?”

“Ôi chao, còn muốn cảm ơn con người không đầu óc kia, nếu không tôi cũng không phát hiện ra một ca sĩ tiềm năng như vậy.”

“Trước kia cảm thấy rock and roll đều ầm ĩ chói tai, không ngờ sau khi nghe mấy bài hát này tôi thật sự rất xúc động, thật sự, anh ta hát chính là tiếng lòng của thế hệ chúng ta.”

Mấy bài hát của Thịnh Tuấn trực tiếp nhảy lên đứng đầu bảng xếp hạng trên các nền tảng âm nhạc, rock and roll im lặng mấy năm đột nhiên trở nên phổ biến.

Mà Thịnh Tuấn luôn không thích lên mạng lúc này còn chưa biết chính mình đột nhiên bị đào ra, sau khi anh ta rời khỏi Tụ Thượng vốn định trực tiếp về nhà, nhưng nghĩ đến lời nói của Kỳ Vũ Thu nên do dự một chút, cuối cùng vẫn lái xe chạy về phía bắc.

Đổi đường đi, nhìn thấy những phong cảnh khác nhau tâm tình cũng có thể yên ổn hơn.

Đang trong giờ hành chính nên không có kẹt xe, anh ta chạy một đường thông suốt, thấy lối rẽ thì quẹo sang hướng bắc, đi ngang qua những tòa cao ốc san sát nhau, thành phố cũ chen chúc, nhìn muôn hình muôn vẻ người, trong lòng không có một tia dao động.

Thẳng cho đến khi nhìn thấy quán bar anh ta mới dừng xe lại. Quán bar tên là Mười Năm, trên bức tường loan lỗ treo một cái giá hình chữ thập lớn, dường như muốn nói gì đó với người đi ngang qua.

Thịnh Tuấn đi vào, phát hiện nơi này lại là một quán bar chủ đề rock and roll, nơi nơi đều có thể nhìn thấy đủ loại yếu tố rock and roll.

Anh ta men theo con đường đi vào bên trong, ở sau quầy bar thấy được một mặt tường, trên tường nhét đầy đĩa album nhạc còn có cả poster, tất cả đều là của anh ta.

Chàng trai ngồi sau quầy bar nhìn thấy anh ta thì hô: “Soái ca muốn uống gì?”

Thịnh Tuấn đi qua, gọi một ly nước soda.

“Soái ca cũng thích rock and roll à?” Chàng trai vô cùng quen thuộc dựa nửa người lên bàn, nghiêng đầu nói.

Thịnh Tuấn không gỡ mắt kính xuống, nghe chàng trai nói thì gật đầu, đồng thời có chút ngoài ý muốn: “Cậu cũng thích?”

“Đúng vậy!” Chàng trai vô cùng hoạt bát, cầm ly rượu đưa lên miệng: “Chủ đề của quán bar là rock and roll, đa số người ở đây đều là người yêu thích rock and roll, chú xem mặt tường phía sau tôi này, tất cả đều là đĩa nhạc của thần tượng ông chủ chúng tôi,Thịnh Tuấn, mấy trăm cái đó.”

“Ông chủ chúng tôi là fan cuồng nhiệt của Thịnh Tuấn, mở quán bar này chính là vì anh ta ha ha ha.”

Thịnh Tuấn nhìn poster cùng đĩa nhạc quen thuộc trên tường, thậm chí còn có những tấm ảnh có chữ ký của anh ta, trái tim phảng phất như lại nóng lên lần nữa, anh ta hỏi: “Quán bar có rất nhiều người trẻ tuổi sao?”

“Này đương nhiên!” Chàng trai bĩu môi, dường như bị Thịnh Tuấn đυ.ng vào vết thương: “Ông chú, người trẻ tuổi chúng tôi sao lại không thể có nhiều người thích rock and roll? Trường học chúng tôi còn có câu lạc bộ rock and roll đấy, thích rock and roll không phải là độc quyền của mấy ông chú.”

Thịnh Tuấn cười, nói: “Đúng vậy, thích rock and roll không phải độc quyền của chúng tôi.”

Anh ta ngồi ngây người ở quầy bar một lúc lâu, có lẽ là quá tối tăm, vẫn không có ai nhận ra anh ta. Đến buổi tối, quán bar bắt đầu náo nhiệt, có người lên sân khấu ca hát, chàng trai vội khuyến khích Thịnh Tuấn: “Ông chú, chú cũng lên hát một bài đi, có thể miễn đơn đấy~”

Thịnh Tuấn nhìn nước soda trong tay, nhướng mày cười nói: “Được.”

Anh ta đi lên sân khấu, có người thấy anh ta lên sân khấu một mình hỏi anh ta muốn hát bài nào để bọn họ đệm nhạc. Thịnh Tuấn cười lắc đầu, chỉ cần đàn ghi-ta điện.

Ánh đèn chiếu xuống sân khấu, ngón tay Thịnh Tuấn lướt qua từng dây đàn, mở miệng hát ca khúc mới của anh ta.

Bài hát này là một trong những bài hát Diêm Văn Quang xem trọng, là tâm tình hai năm yên lặng nhưng vẫn luôn không buông tay của anh ta, giọng hát cô đơn nhưng dâng trào cảm xúc vang vọng quán khắp bar, người dưới sân khấu sửng sốt một chút, la lớn cổ vũ theo tiết tấu của nhạc.

Chưa có ai từng nghe qua ca khúc này, nhưng bọn họ vẫn bị cảm xúc của ca khúc ảnh hưởng khi nghe lần đầu tiên.

Thịnh Tuấn nhìn người nghe cổ vũ anh ta dưới sân khấu, buồn bực trong lòng cũng trôi đi, anh ta cười lớn, phảng phất như trở về lần đầu tiên lên sân khấu biểu diễn.

Vừa hát xong, Thịnh Tuấn đi xuống sân khấu, người xem vỗ tay, huýt sáo, có người hốc mắt rưng rưng nhìn anh ta, nhưng không có người tiến lên quấy rầy, anh ta ngồi trở lại quầy bar trước đó, tiếp theo uống ly nước của chính mình.

Người pha chế rượu phía sau quầy bar đổi thành một người đàn ông khoảng ba bốn mươi tuổi, ông ấy mặc sơ mi trắng vest xám, tóc hỗn độn đáp ở trên trán, Thịnh Tuấn uống nước xong ông ấy liền tự nhiên đổi cho anh ta ly khác .

Tuy hai người không quen biết, nhưng ngồi nghe hát vẫn ngẫu nhiên nói hai câu giống như bạn cũ lâu năm.

Đêm đã khuya, Thịnh Tuấn đứng dậy rời đi, người nọ đột nhiên lấy một cây ghi-ta dưới quầy bar đưa cho anh ta.

Thịnh Tuấn cầm lấy nhìn kỹ, nhận ra đàn ghi-ta này là của thần tượng anh ta Spton đã từng dùng qua, trên mặt đàn ghi-ta còn có chữ ký của Spton.

“Khi nào tổ chức buổi biểu diễn?” Người kia hỏi anh ta.

Thịnh Tuấn nhìn ông ấy, nói: “Trong năm nay, rất nhanh thôi.”

“Được, đến lúc đó đưa ghi-ta của cậu cho tôi, trao đổi.” Người nọ cười.

Rất nhiều người trong quán bar nhìn Thịnh Tuấn bước ra, trong đó có một người đàn ông râu dài đội mũ, ông ta dùng tiếng Trung bập bẹ cười haha nói với người bạn bên cạnh: “Thấy không, cậu ta lấy đàn ghi-ta của tôi.”

“Tôi cảm thấy cậu ta hát hay hơn ông.” Bạn ông ấy nhún nhún vai: "Ông nên mời cậu ta đến tham gia buổi biểu diễn của ông.”

"Ý kiến hay."