Chương 13

Edit: Cà Phê Đá Muối

“Ông không đi xem anh ta thế nào sao.” Kỳ Vũ Thu hỏi lão quỷ.

Lão quỷ lắc đầu: “Cậu ấy muốn yên tĩnh một mình, tôi không nên đi quấy rầy cậu ấy.”

Cho dù Thịnh Tuấn không nhìn thấy ông thì ông cũng không muốn vào, làm vậy rất thiếu tôn trọng người khác.

Kỳ Vũ Thu gật đầu đi tới cầu thang: “Tôi thay ông đi xem.”

“Này!” Hiện tại đến đó Thịnh Tuấn sẽ xấu hổ, lão quỷ muốn duỗi tay giữ chặt cậu nhưng tay lại xuyên trực tiếp qua thân thể.

Thịnh Tuấn dựa vào tường lướt xem album trong di động, trong đó có ảnh bạn bè của anh ta, có fans, còn có hình ảnh anh ta trên nhiều sân khấu khi còn ở thời kì đỉnh cao.

Có người nói, khi nhìn lại vinh quang ở quá khứ thì hiện tại sẽ không có lại vinh quang như lúc đó nữa.

Có dũng cảm chiến đấu. Thịnh Tuấn nhấn mở ảnh chụp hiện trường của một buổi biểu diễn, ảnh fans nhìn anh ta ánh mắt chứa đầy ánh sáng, đó là thời điểm vui vẻ nhất, đáng tiếc những người đã từng ủng hộ anh ta cũng dần dần rời đi.

Cửa cầu thang lại bị đẩy ra lần nữa, Kỳ Vũ Thu đẩy đi vào, nhìn màn hình của Thịnh Tuấn, nói: “Anh xác định muốn xóa hết những ảnh chụp này à?”

Thịnh Tuấn quay đầu nhìn Kỳ Vũ Thu, nói: “Có việc gì sao?”

“Không có việc gì, chỉ tùy tiện đi dạo thôi, không ngờ lại có duyên như vậy.” Kỳ Vũ Thu cũng dựa lên tường: "Sao anh lại muốn xóa mấy ảnh chụp này?”

Chỉ gặp mặt được hai lần, Kỳ Vũ Thu lại quang minh chính đại xem màn hình điện thoại của mình, còn giống như bạn bè thân nhau hỏi loại vấn đề này, Thịnh Tuấn cảm thấy có chút buồn cười. Anh ta với giới trẻ cùng hiện tại đúng thật là có sự khác nhau.

“Lưu lại lãng phí dung lượng, không bằng xóa đi.” Anh ta thở hắt ra, cười nói.

Kỳ Vũ Thu thò lại gần, phát hiện người ngồi ở hàng phía trước trong ảnh chụp rất quen mắt, nhìn kỹ, không phải là lão quỷ lúc còn trẻ à. Hiển nhiên lão quỷ bay tới cũng thấy được, sắc mặt vô cùng phức tạp.

“Xóa rất đáng tiếc, chờ anh già rồi đây đều là hồi ức.” Kỳ Vũ Thu vỗ bờ vai của anh ta an ủi nói.

Thịnh Tuấn thấy cậu nghiêm túc an ủi mình lại muốn cười. Có lẽ là do áp lực quá lâu rồi, thế mà lại nói nhiều vài câu với thanh niên dường như xa lạ này.

“Nhạc của tôi hiện tại không ai nghe. " Thịnh Tuấn cười lắc đầu: “Tôi vẫn luôn cảm thấy dù những người bạn cũ tìm đường khác để đi tôi cũng không thể từ bỏ, ít nhất còn có người đang chờ ca khúc của tôi.”

“Nhưng mà tôi lại phát hiện, những người hâm mộ hiện tại đã rời đi, còn hát cái gì nữa, không thú vị.” Thịnh Tuấn chỉ vào ảnh chụp, “Cậu nhìn người này, từ buổi biểu diễn đầu tiên của tôi anh ấy luôn đến, mười năm, mỗi lần tôi đều có thể nhìn thấy anh ấy ngồi ở hàng phía trước.”

“Nhưng buổi biểu diễn mấy lần trước, anh ấy không tới lần nào.” Người hâm mộ mười năm cũng đã làm anh ta thất vọng, trước kia anh ta luôn tự tin về âm nhạc của chính mình, ở những giây phút kia chưa từng sinh ra dao động.

Anh ta thật sự đã dừng bước, thâm chí đã lùi lại ở sau? Thịnh Tuấn cười khổ.

Kỳ Vũ Thu trầm mặc, lão quỷ bên cạnh cũng không nói nên lời. Thịnh Tuấn nhớ rất rõ fans của mình, ông rất vui vẻ, vui vẻ đến điên cuồng. Nhưng nghe được lời nói của Thịnh Tuấn, ông tình nguyện trước nay Thịnh Tuấn chưa từng nhìn thấy ông.

Không phải ông không đi, nếu ông còn sống chắc sẽ đến không bỏ biểu diễn nào. Dường như lão quỷ muốn rít gào, ông nhìn Kỳ Vũ Thu, ánh mắt mang theo cầu xin.

Kỳ Vũ Thu nói với Thịnh Tuấn: “Có lẽ người đó đã xảy ra chuyện gì nên không thể đến.”

Thịnh Tuấn trầm mặc một lát mới mở miệng: “Có lẽ là thế, đương nhiên có thể nghĩ như vậy,nhưng tự lừa chính mình như vậy cũng vô ích.”

Màn hình di động tối lại, ngón tay anh ta nhấn vào, vẫn không lựa chọn xóa bỏ.

“Được, bạn nhỏ, hiện tại là thời đại của các cậu, giờ tôi phải đi rồi.”

Kỳ Vũ Thu lui về phía sau một bước, đứng ở trước mặt anh ta: "Anh muốn đi về phía nào? Nam hay là bắc?”

Cậu nhìn Thịnh Tuấn lúc nói muốn đi, vận khí anh ta đã bắt đầu dao động không ngừng, một bên tối tăm không rõ, sinh tử khó định; một bên vận thế tận trời, liễu ám hoa minh.

*Liễu ám hoa minh: chỉ mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.

Hai người lần lượt đứng ở phía đông và tây, hai bên trái phải là nam bắc, bên trái Thịnh Tuấn là phía nam, cầu thang liên thông với sân thượng, bên phải là cửa ra khỏi cầu thang.

Anh ta cười: “Tôi phải về nhà dĩ nhiên phải đi về hướng nam.”

Kỳ Vũ Thu nhìn thoáng qua cầu thang, nói: “Trước đừng về nhà, có lẽ đi hướng ngược lại sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.”

“Hôm nay tôi tính anh cho anh một quẻ, hướng về phía bắc sẽ nhận được mười điềm lành, trong vòng 3 ngày, tất có chuyển biến.”

Thịnh Tuấn nghe Kỳ Vũ Thu nói ra lời nói này có chút buồn cười, anh ta nói: “Cậu đang đổi sang nghề đoán mệnh đấy à? Thôi được, mượn lời chúc của cậu, hy vọng tất cả sẽ có kết quả tốt.”

Thịnh Tuấn đi rồi, lão quỷ vốn định ra ngoài với anh ta, trước khi đi hỏi Kỳ Vũ Thu: “Cậu ta đi về hướng nam sẽ xảy ra chuyện sao?”

Kỳ Vũ Thu lại nhìn bậc cầu thanh lần nữa, nói: “Có lẽ vậy.”

“Cảm ơn cậu.” Lão quỷ khom lưng với Kỳ Vũ Thu:“Hiện tại tôi rơi vào tình huống này cũng không có cái gì cả, nhưng mà lúc còn sống tôi là lập trình viên, cái này…… Chắc hẳn cậu không có hứng thú, tôi chơi game rất lợi hại, tôi có thể dạy cậu ha ha.”

Nói câu này bản thân cũng xấu hổ, dạy người ta chơi game thì tính cái gì, lấy oán trả ơn sao?

Thật ra Kỳ Vũ Thu cảm thấy rất hứng thú: “Trò chơi gì, chơi vui không?”

“Vui, tôi có tài khoản ngay cả người quen cũng không biết, cậu có thể trực tiếp đăng nhập vào, trang phục trong đó tốn không ít tiền của tôi.” Lão quỷ nói tên trò chơi cùng mật khẩu tài khoản cho Kỳ Vũ Thu, chân thành nói: “Tuy trò chơi rất vui nhưng nhớ là không thể trầm mê.”

“Tôi bận như vậy lấy đâu ra thời gian để trầm mê trong game.” Kỳ Vũ Thu khinh thường nhìn lão quỷ, cậu bận kiếm tiền, trò chơi gì đó vừa nghe đã biết rất phiền toái, có hay hơn phim hoạt hình không?

Lão quỷ thở dài, thời buổi này còn có người trẻ tuổi không chơi game, đúng là hiếm thấy.

Lão quỷ rời đi, Kỳ Vũ Thu trở lại văn phòng Lý Kỳ Lý, Lý Kỳ đưa lịch trình tiếp theo cho cậu.

Trừ phim của Thường đạo cùng tổng nghệ của Trình Vũ, Lý Kỳ còn sắp xếp lớp học diễn xuất cho cậu.

“Khi đóng phim cậu phải diễn thật tốt, không biết diễn thì đến chỗ giáo viên trong công ty để học.” Lý Kỳ cũng có chút phát sầu với kỹ thuật diễn của Kỳ Vũ Thu, dù có nhiều tài nguyên đi nữa thì cũng phải dựa vào năng lực của bản thân, nếu không chắc chắn sẽ bị chế giễu nhiều hơn.

Kỳ Vũ Thu vô cùng bình tĩnh, giặc tới tướng chặn, nước đến đá ngăn, nếu không được cậu sẽ nghĩ biện pháp khác, đứng ở đỉnh giới giải trí không nhất định phải làm nghề diễn viên!

Sau khi thảo luận với Lý Kỳ về chuyện ngày mai tiến vào đoàn phim, Lý Kỳ đưa cậu về nhà sắp xếp hành lý, trực tiếp ở lại đoàn phim, đi theo học tập những diễn viên gạo cội.

Trước khi tiến vào đoàn phim Kỳ Vũ Thu còn phải xử lý vài chuyện, thứ nhất phải đem 300 vạn hôm qua vừa kiếm được đi trả nợ.

Sau khi xuống lầu, Kỳ Vũ Thu nhìn lão quỷ lại không đi theo Thịnh Tuấn ra ngoài mà đứng ở trong một góc nhìn chằm chằm phòng tiếp khách cách đó không xa.

Kỳ Vũ Thu nhìn theo tầm mắt của ông ta, Diêm Văn Quang đang được mấy phóng viên livestream phỏng vấn. Bọn họ đứng ở xa không nghe được cụ thể bọn họ nói chuyện gì, lão quỷ kêu cậu lấy di dộng ra vào một ứng dụng, mở phòng phát sóng trực tiếp.

Tất cả làn đạn trong phòng phát sóng trực đều là tiếng thét chói tai, Diêm Văn Quang chỉ mới trở thành tiểu sinh lưu lượng, nhưng fans vẫn có rất nhiều.

Diêm Văn Quang vừa rồi vô cùng kiêu ngạo, lúc này lại khiêm tốn thong dong, phóng viên hỏi chuyện album của cậu ta, đầu tiên Diêm Văn Quang khiêm tốn tỏ vẻ chính mình không phải người chuyên nghiệp trong giới âm nhạc, khả năng trong phương diện soạn nhạc không được tốt, nhưng sẽ cố gắng hết sức không để fans thất vọng.

Lão quỷ tức giận đứng dậy: "Cậu ta tận lực cái rắm, ngay cả ký hiệu âm nhạc cũng không đọc được còn khoác lác!”

Nhưng mà fans lại vì lời nói của Diêm Văn Quang mà điên cuồng.

“Anh trai cố lên, album của anh chắc chắn là hay nhất!”

“Anh trai phải nhanh ra, em đã chuẩn bị sẵn tiền sinh hoạt ba tháng!”

“Ô ô quá cảm động, anh trai luôn nhớ đến chúng ta, quá hạnh phúc!”

“Một đám bệnh tâm thần, chỉ như vậy có đáng để bọn phát điên đến thế không?” Lão quỷ sợ ngây người, bọn họ truy tinh cũng chỉ xem biểu biểu diễn hòa nhạc, loại chuyện tiêu tiền mua mấy trăm cái album này thật sự khó hiểu.

Diêm Văn Quang tiếp tục phát biểu quan điểm của mình, nói còn mấy bài hát đang được sửa lại, không đạt tới hoàn mỹ như ý thì cậu ta sẽ không hát, nếu không rất vô trách nhiệm với fans.

“Chỉ là gần đây bị một vị tiền bối đả kích cho nên tiến độ mới chậm lại.” Diêm Văn Quang cười khổ: “Đương nhiên tiền bối cũng vì tốt cho tôi, trên phương diện âm nhạc thì tôi chỉ là một tân nhân, đúng là chênh lệch với anh ấy quá lớn.”

Lời này làm fans tức giận, đồng thời làn đạn an ủi cậu ta, mắng vị tiền bối kia.

“Quang Quang đừng khổ sở, cái tiền bối chó má gì, tám phần là ghen ghét anh!”

“Ai lại dám nói Quang Quang như vậy, em thấy rằng anh ta quá mờ nhạt nên mới tìm cảm giác tồn tại trên người Quang Quang!”

"Cũng do tính tính anh tốt, nếu là em thì em đã đánh gãy răng anh ta tại chổ, không nhìn xem mình có đức hạnh gì, anh ta xứng chỉ đạo Quang Quang sao!”

Có người lập tức đi tìm người tiền bối trong miệng Diêm Văn Quang, đã nhanh chóng phát hiện, ở Tụ Thượng có một người xưng là tiền bối trong phương diện âm nhạc, chính là ca sĩ tên Thịnh Tuấn.

“Thì ra cũng chỉ là một lão trong suốt, ha hả, Quang Quang đừng nóng giận.”

“Một đống tuổi lại không nổi tiếng, chỉ có thể dựa vào đả kích hậu bối khoe khoang bản thân mới có thể sống sót.”

“Cmn, tiền bối cái gì, nói với hậu bối lời này là không có giáo dưỡng, một đống tuổi rồi mà trong lòng lại sống chó vậy!”

Thịnh Tuấn bị đào ra đã có fans nhanh chóng đi tìm Weibo anh ta, đáng tiếc Thịnh Tuấn một lòng nghĩ tới âm nhạc căn bản không có Weibo, ở mạng xã hội khác cũng rất ít xuất hiện.

Sau đó bọn họ liền bắt đầu tìm ca khúc của Thịnh Tuấn trên nền tảng âm nhạc lớn, đánh giá thấp, bình luận xấu.

Lão quỷ bị thao tác thuần thục này làm tức giận, Diêm Văn Quang đổi trắng thay đen, fans rác rưởi, những người này rốt cuộc bị làm sao vậy!

Lúc này, fans Thịnh Tuấn cũng đã phát hiện, khu bình luận dưới bài hát đều nhẹ nhàng bây giờ đột nhiên một lượng lớn bình luận rác rưởi dũng mãnh xông vào, bọn họ muốn hỏi thăm tình hình lại bị fans của Diêm Văn Quang công kích tập thể.

“Tên ca sĩ ghê tởm, nghe anh ta hát không cảm thấy ghê tởm sao?”

“Khó nghe muốn chết, không có một chút nội hàm, các cô dì chú bác, nên đuổi kịp trào lưu đi chứ.”

Một số người không phải fans nhìn thấy thì sửng sốt một chút, đã xảy ra chuyện gì vậy, nghe nhạc còn bị mắng!

Mà “Thịnh Tuấn” cái tên chưa từng xuất hiện ở hotsearch lại yên lặng nằm ở đầu trang.

Diêm Văn Quang quản lý hình ảnh rất tốt, người qua đường không rõ nguyên nhân đi vào, ấn tượng đầu tiên chính là Thịnh Tuấn cậy già lên mặt, ỷ tuổi lớn nên khi dễ minh tinh trẻ.

Có fan Thịnh Tuấn lên tiếng lại bị fans của Diêm Quang Văn mắng đến đóng bình luận, thậm chí trực tiếp xóa tài khoản.

Không ít người đi theo hot search vào phòng phát sóng trực tiếp, spam an ủi Diêm Văn Quang.

Lão quỷ tức điên rồi, Thịnh Tuấn rõ ràng chưa làm gì lại bị mắng thành như vậy, đây là giới giải trí hiện tại sao?

Diêm Văn Quang này cố ý dẫn fans đi thương tổn Thịnh Tuấn, đáng chết!

Kỳ Vũ Thu cũng bị chuyện này dọa sợ, fandom thật là đáng sợ, một câu cũng có thể hủy diệt một người.

Vốn dĩ cảm xúc Thịnh Tuấn không ổn, nếu nhìn thấy những cái này chỉ sợ thật sự sẽ điên mất.

“Tôi muốn gϊếŧ cậu ta!” Lão quỷ âm trầm nói, loại người này tồn tại mới là nguy hại lớn nhất cho xã hội.

Kỳ Vũ Thu ngăn ông ta lại: “Gϊếŧ cậu ta thì có thể giải chuyện này sao? Để tôi xử lý.”

Cậu ấn thủ quyết, một câu chú đi vào cửa kính đánh lên người Diêm Văn Quang.

“Mời cậu bắt đầu biểu diễn.” Khóe miệng Kỳ Vũ Thu nhếch lên cười lạnh nói.