Edit: Cà Phê Đá Muối
Ở một khu biệt thự khác, góc tây bắc trong phòng khách của nhà mới nhà họ Chu, một ông già tóc bù xù đắp chăn dày kêu thảm nhảy từ trên giường xuống, điên cuồng tìm kiếm trong vali của mình, khi ông ta nhìn thấy cái gương bị đè dưới đáy vali gương mặt thống khổ xuất hiện một tia ý mừng.
Nhưng khi mặt gương kia chiếu vào mặt ông ta thì bỗng nhiên vỡ ra, rơi xuống mặt đất bể thành từng mãnh,
ông ta sửng sốt trong chốc lát rồi lại điên cuồng lần nữa, kêu gào thê thảm lại tràn ngập tuyệt vọng.
Người trong nhà họ Chu nghe được tiếng la đẩy cửa vào thì nhìn thấy ông ta nằm trên mặt đất vẻ mặt cười si ngốc, nước miếng nước mũi đầy mặt, thật sự ngây dại.
“Này, sao lại thế này, đại sư, ông bị sao vậy?” Chu Hưng Văn thấy một màn như vậy thì kinh ngạc, chạy nhanh tới muốn nâng người lên, ông ta lại vẫn cứ ngây ngô cười.
Vị đại sư này y tốn số tiền lớn mời từ Tây Nam đến, chỉ quất tay một cái đã làm Cố Trường Thanh sứt đầu mẻ trán. Đại sư nói mấy ngày nay Cố Trường Thanh sẽ cửa nát nhà tan, y đang chờ xem kịch vui đấy, ông ts sao đột nhiên lại ngây dại!
Y có năng lực đủ nhẫn tâm, rõ ràng lợi hại hơn Cố Trường Thanh, bởi vì xuất thân Cố Trường Thanh tốt, y phấn đấu cả đời cũng không đuổi kịp, miếng đất kia rõ ràng y cũng coi trọng, nhưng cuối cùng lại đến tay Cố Trường Thanh!
Đại sư y mời đến cũng bị ngu ngốc, chẳng lẽ ông trời không công bằng như vậy sao!
Chu Hưng Văn nghiến răng nghiến lợi, bỗng nhiên một trận gió quét tới, cửa bị đóng chặt lại.
Tiếp theo y nghe được một trận tiếng cười âm hiểm vang lên bên tai, Chu Hưng Văn hoảng sợ muốn mở cửa đi ra ngoài lại phát hiện cửa kéo thế nào cũng kéo không ra.
“Ai? Rốt cuộc là ai giả thần giả quỷ!” Hai chân Chu Hưng Văn run rẩy rống to.
“Chu Hưng Văn, nghe không ra giọng nói của tao sao?” Giọng nói âm trầm vang lên ở trong phòng, Chu Hưng Văn tìm theo tiếng nhìn lại mảnh gương nhỏ trên mặt đất, tất cả đều là mặt của người ba đã qua đời của y……
Sau khi người giấy bị thiêu đốt, Kỳ Vũ Thu vỗ vỗ tay: “Đã làm xong.”
Cố Trường Thanh thấy bốn phía gió êm sóng lặng, thở phào nói: “Đa tạ Kỳ tiên sinh, ngài vất vả rồi.”
Sắc trời đã hoàn toàn đen tối, trong nhà không có ai, Cố Trường Thanh tính mời Kỳ Vũ Thu đi nơi khác ăn cơm, Kỳ Vũ Thu dời sang ngày khác, buổi tối lại không quay về cũng không tốt lắm nên cự tuyệt: “Trong nhà còn có người chờ, tôi phải trở về.”
Cố Trường Thanh bỡn cợt cười: “Không ngờ Kỳ tiên sinh còn trẻ mà đã kết hôn, cũng không biết cô gái nào lại có phúc như vậy, có thể gả cho một người có bản lĩnh còn biết lo việc nhà như Kỳ tiên sinh .”
Kỳ Vũ Thu không có mặt mũi nói chính mình mới là người gả đi nên hàm hồ đồng ý.
Cố Trường Thanh tự đưa Kỳ Vũ Thu đến cổng lớn Ngự Hà Loan, nhìn thấy Kỳ Vũ Thu ở nơi tấc đất tấc vàng cũng không kinh ngạc, còn thầm nghĩ quả nhiên Kỳ tiên sinh làm minh tinh chỉ là do yêu thích, ở loại địa phương này mà còn để ý chút tiền kia sao?
Kỳ Vũ Thu tỏ vẻ, cậu thật đúng là đặc biệt để ý chút tiền ấy……
Sau khi xuống xe, Cố Trường Thanh cười nói: “Hôm nay quá muộn, không quấy rầy ngài với phu nhân.”
Nói xong đưa cho cậu một bao lì xì: “Ngài thích diễn kịch, vừa vặn tôi có một người bạn, con của ông ấy có một công ty nhỏ, trở về tôi nói với ông ấy một tiếng, có tác phẩm tốt sẽ lưu ý tới ngài.”
Ông ấy đi rồi, Kỳ Vũ Thu cầm bao lì xì sắc mặt phức tạp, kỳ thật cậu muốn từ chối, diễn kịch gì đó cậu thật sự không thành thạo!
Cậu mở bao lì xì ra, phát hiện trừ bỏ một tờ chi phiếu còn có cổ ngọc hình rồng kia. Chi phiếu 300 vạn, cổ ngọc này lúc trước Cố Trường Xuân dùng 500 vạn để mua.
Tính toán một chút, cậu ra ngoài một ngày đã kiếm được 800 vạn.
Sắc mặt Kỳ Vũ Thu thờ ơ, tiền sao, hiện tại ở trong mắt cậu đó chỉ là một chuỗi con số vô nghĩa thôi.
Dù sao 300 vạn này một đồng cũng không có quan hệ với cậu, tất cả đều dùng để trả nợ.
Lưu Hạo tận chức tận trách chờ ở cửa tiểu khu, thấy Kỳ Vũ Thu liền chào đón, đưa người đưa đến sân rồi rời đi.
Cậu gõ cửa, người tới mở cửa không phải Mẫn Dục mà là một ông già chỉnh tề với đầu tóc hoa râm.
Ông lão vừa thấy cậu đến thì nở một nụ cười vô cùng mất tự nhiên: “Thiếu phu nhân đã trở lại?”
Kỳ Vũ Thu:???
Đây là có ý gì?
“Mau tiến vào, cơm chiều đã chuẩn bị xong, đang chờ ngài trở về" Ông lão kéo cửa ra, nghiêng người để Kỳ Vũ Thu tiến vào.
Ông lão lo lắng tự nhủ mấy câu, biểu tình tự nhiên hơn nhiều, lời nói thấm thía: “Vợ chồng son phải ở bên nhau, ở chung mới có thể bồi dưỡng cảm tình. Thiếu gia nhìn rất lạnh lùng thật ra trong lòng lại nhớ thương ngài, còn đặc biệt phân phó phòng bếp làm chân heo hầm bách hợp cho ngài.”
Nói còn cẩn thận dè dặt tò mò nhìn thoáng qua bụng Kỳ Vũ Thu.
Kỳ Vũ Thu:……
Được rồi, xem ra ông lão này cũng tò mò về việc “Mang thai” giả.
Vào nhà ăn, Kỳ Vũ Thu liếc mắt một cái đã nhìn thấy Mẫn Dục ngồi ở bàn, bảo mẫu đang bưng thức ăn lên.
“Đi đâu?” Mẫn Dục múc một chén canh chân heo đặt ở trước mặt cậu.
Kỳ Vũ Thu: “Ra ngoài đi dạo.”
Mẫn Dục cười không nói chuyện.
Đồ ăn buổi tối khá bình thường, bốn món một canh, bụng đói của Kỳ Vũ Thu kêu lên, không kịp nói chuyện với Mẫn Dục đã cầm đũa bắt đầu ăn.
Bên trong đồ ăn có rất nhiều hành gừng cắt sợi, cậu buồn rầu găp ra từng sợi, cái đĩa trước mặt mau chóng bị chất đầy hành với gừng.
“Cậu không ăn hành gừng à?” Mẫn Dục hỏi, nhìn thấy Kỳ Vũ Thu gật đầu thì kêu dì làm thêm hai món ăn đơn giản.
Kỳ Vũ Thu đang lựa đồ ăn có chút cáu kỉnh, thấy hai đĩa không hành gừng bưng lên thì vô cùng cảm kích cười với Mẫn Dục, thuận tiện ăn hết cơm với toàn bộ đồ ăn.
Chú Lưu vô cùng cao hứng nói: “Ăn nhiều một chút, lúc này phải ăn nhiều, bổ sung dinh dưỡng.”
Kỳ Vũ Thu:……
Cậu sờ bụng của mình, ăn quá nhiều cơm, bụng nhỏ đã phồng lên!
Cơm nước xong, dưới sự sắp xếp của quản gia Lưu hai người ngồi ở trong phòng khách cùng nhau “Bồi dưỡng tình cảm.”
Chú Lưu nói bồi dưỡng tình cảm là bước đầu tiên để hiểu biết lẫn nhau, ông đã bỏ rất nhiều sức mới sưu tập được tác phẩm của Kỳ Vũ Thu từ khi xuất đạo tới nay, hai người ngồi xuống sô pha, ông chọn một bộ trong đó mở lên.
Ca khúc chủ đề vui tươi chầm chậm phát ra, chú Lưu vui vẻ ngồi ở một bên sô pha, nhường ghế dài cho hai người bọn họ.
Kỳ Vũ Thu thích thú xem, trước kia cậu cùng sư phụ xuống núi làm việc cũng xem kịch ở nhà người khác, nhưng cậu xem không hiểu, chỉ có thể xem náo nhiệt, loại phim truyền hình này thật ra liếc mắt một cái là có thể xem hiểu.
Bộ phim chú Lưu chọn là một bộ phim thần tượng kinh phí thấp, kể về nữ chính là cô bé lọ lem cùng với nam chính phú nhị đại, chế tác thô ráp khuôn sáo cẩu thả. Trang phục của diễn viên cơ bản đều là tự mặc, mà gu thẩm mỹ khác thường của Kỳ Vũ Thu thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn ở trong bộ phim.
Mẫn Dục đang làm việc ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy Kỳ Vũ Thu mặc sơ mi màu hồng phấn quần nâu ở trong TV, dáng vẻ kệch cỡm làm mù mắt.
Anh bị hoảng sợ nhanh chóng dời mắt, nhìn thanh niên ngồi ở bên cạnh mặc sơ mi trắng quần jean thoải mái mới thở phào một cái.
Cứ bình thường vẫn tốt hơn, Kỳ Vũ Thu mà mặc bộ quần áo giống trong phim truyền hình anh thật không dám bảo đảm bản thân có ném người đi chổ khác không.
“Đoàn phim ngay cả stylist cũng mời không được sau này đừng vào.” Mẫn Dục lại nhìn thoáng qua, Kỳ Vũ Thu đang ngồi ở trên mặt đất làm mặt quỷ gào thét, thật sự…… Cay đôi mắt!
Kỳ Vũ Thu đang xem thích thú, nghe anh nói một tiếng, nghĩ một chút cũng nói: “Sau này tôi sẽ nhận ít vai diễn hơn.”
Cậu vốn dĩ cho rằng loại diễn kịch này học một chút sẽ biết, hiện tại suy nghĩ cẩn thận, loại kỹ năng nói khóc liền khóc này cậu thật sự học không được.
Cậu đi đóng phim chính là làm khó xử chính mình, liên lụy người khác.
Mẫn Dục sửng sốt một chút, ý anh là loại phim truyền hình này không có chỗ gì tốt, muốn đóng phim vẫn nên tham gia các tác phẩm lớn.
Tưởng rằng Kỳ Vũ Thu sẽ nhân cơ hội muốn tài nguyên từ anh. Muốn thì muốn, chỉ cần liên lạc một chút anh đã tìm được cho cậu kịch bản có chất lượng, nhưng không ngờ tiểu gia hỏa này lại phản ứng ngoài dự kiến của anh.
Xem xong một tập, Kỳ Vũ Thu vẫn chưa xem đã thèm, chú Lưu nhìn Mẫn Dục khen nói: “Thiếu phu nhân diễn cũng thật không tồi.”
Mẫn Dục bất đắc dĩ: “Chú Lưu, đã nói bao nhiêu lần, không cần kêu thiếu gia thiếu phu nhân. Còn có, kính viễn thị của ngài ở bên cạnh TV, lần sau xem TV nhớ đeo vào.”
Chú Lưu cười ha hả nói: “Chú nhìn thấy! Tiểu Kỳ diễn rất tốt còn náo nhiệt.”
Kêu quát quát là rất náo nhiệt, Mẫn Dục nhìn thoáng qua người vẫn xem chằm chằm, đứa nhỏ hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ, cười lắc lắc đầu.
“Được rồi, nên nghỉ ngơi.” Mẫn Dục tắt TV, giọng nói quỷ khóc sói gào trong TV rốt cuộc cũng ngừng.
Chú Lưu gật đầu: “Đúng vậy, Tiểu Kỳ nhanh đi ngủ, thiếu gia cũng đi bồi tiểu Kỳ ngủ.”
Nhìn hai người lên lầu chú Lưu cười thở dài, thiếu gia nhà ông hiện tại xem như có gia đình, chờ tiểu thiếu gia được sinh ra đó chính là một nhà viên mãn!
Lên lầu, Mẫn Dục đưa người đến cửa phòng ngủ, cúi đầu nhìn cậu nói: “Tôi đã xem video cậu cứu đứa bé kia, làm rất tốt.”
Hôm nay lúc đang làm việc anh nghe được có người thảo luận chuyện Kỳ Vũ Thu cứu người, anh lập tức lên mạng tra xét, không ngờ thật sự nhìn thấy được một Kỳ Vũ Thu anh chưa thấy qua.
Trong video, thanh niên mới mười chín tuổi vững vàng bình tĩnh, tự tin quả quyết, hoàn toàn phá bỏ ấn tượng của anh. Một người như vậy hoàn toàn không giống với Kỳ Vũ Thu anh biết.
Kỳ Vũ Thu gãi đầu, đây là chuyện thuận tay làm, đổi người khác thì cũng không thể thấy chết mà không cứu, cậu chỉ là trùng hợp hiểu được một chút chuyện người khác không hiểu.
“Nghỉ ngơi sớm một chút." Mẫn Dục thấy lỗ tai đứa nhỏ lại bắt đầu phiếm hồng, đột nhiên duỗi tay nhéo nhéo vành tai cậu.
Kỳ Vũ Thu không thể hiểu được sờ vành tai chính mình, người này phát điên gì vậy, sờ vành tai cậu làm gì!
Mẫn Dục thấy thế lại nổi lên ý xấu, cười nói: “Theo lý mà nói chúng ta đã kết hôn, hẳn là cùng phòng ——”
Đã tới! Kỳ Vũ Thu cảnh giác nhìn anh, mới gặp mặt vài lần Mẫn Dục đã thích cậu?
Lo lắng lúc trước của cậu hoàn toàn chính xác!
“Cái kia, không được!” Kỳ Vũ Thu lắp bắp nói, nói giỡn, cậu đường đường là lão tổ Thanh Dương Sơn, cùng, cùng phòng cái gì!
Mẫn Dục cố nén cười nói: “Chỉ là xét thấy cậu ‘ mang thai ’ nên chỉ có thể tạm thời chấp nhận tách ra ngủ.”
“Ngủ ngon.” Mẫn Dục giúp cậu mở cửa, chờ Kỳ Vũ Thu tiến vào lại thuận tay đóng lại.
Lúc này Kỳ Vũ Thu mới thở dài nhẹ nhõm, may mắn Mẫn Dục này còn có chút phong độ, bằng không cậu mà bực bội lên sẽ đánh cho tàn phế tạo thành tội lỗi.