Chương 11

Edit: Cà Phê Đá Muối

Kỳ Vũ Thu cảm khái xong xoay người, khuôn mặt bị một khối đen tuyền bao phủ.

Đứa nhỏ đầy hắc khí tức giận trừng mắt cậu, Kỳ Vũ Thu cảm thấy chắc nó đang oán trách mình chưa cho nó nghe 《 Quá Thượng Tam Sinh Giải Oan Diệu Kinh 》đủ hai bốn giờ một ngày, vỗ đầu nói: “Tiểu Quang, hôm nay làm xong việc rồi, ngày mai nhất định sẽ mua máy phát nhạc cho nhóc.”

Tiểu Quang không để ý tới tên khó hiểu này, nó vươn móng vuốt nhỏ xoa cái đầu trọc của mình, lúc này mới tâm bình khí hòa chỉ bụng nhỏ, vỗ nhẹ hai cái tỏ vẻ đã đói bụng.

Kỳ Vũ Thu nhìn thấy đã hiểu, tiểu gia hỏa này muốn ăn: “Ngày mai, ngày mai ra ngoài mua hương nến cho nhóc, hôm nay tạm đói một chút.”

Tiểu Quang thở dài, xoay người nằm lên bệ cửa sổ không nhúc nhích.

Rửa mặt xong cậu đặt điện thoại lên bàn, Kỳ Vũ Thu nhìn đứa nhỏ nhàm chán ngoáy ngón tay, không khỏi thở dài.

Tuy rằng nó chết thảm thành oan hồn nhưng cũng chỉ là đứa nhỏ mới mấy tuổi thích chơi đùa, lại bị nhốt trong căn nhà nhỏ cả ngày đêm làm sao có thể không khổ sở chứ.

Kỳ Vũ Thu đi tới trước người nó nói: “Ngày mai mua đồ chơi cho nhóc, nhóc nghĩ xem muốn cái gì?”

Tuy rằng đầu Tiểu Quang vẫn không nhúc nhích, bộ dáng tang thương, đôi mắt chết lặng lại xuất hiện ánh sáng.

Kỳ Vũ Thu thấy nó không nói chuyện thì gửi tin nhắn cho Đặng Triều, hỏi cậu ta hiện tại mấy đứa nhỏ thích gì, Đặng Triều nhanh chóng gửi cho cậu mấy đường link liên tiếp.

Kỳ Vũ Thu nhấn mở, trực tiếp nhảy tới trang ứng dụng, tất cả giao diện đều là động vật nhỏ hoa hòe loè loẹt.

Kỳ Vũ Thu gãi gãi đầu, đưa điện thoại đến trước mặt Tiểu Quang: “Nhóc xem, thích cái nào?”

Tiểu Quang vốn đang muốn duy trì một chút tôn nghiêm của oán quỷ, nhưng mà hai giây sau đã vươn tay nhỏ đưa lên giao diện chọn lựa, kêu Kỳ Vũ Thu cuộn xuống, cuối cùng dừng tay khi nhìn thấy hai con gấu, đôi mắt sáng long lanh nhìn Kỳ Vũ Thu.

Kỳ Vũ Thu nhấn mở, sau khi tiếng nhạc vui nhộn kết thúc, hai đầu gấu cùng một đầu trọc làm người ta ôm bụng cười to.

Tiểu Quang xem đến mê mẩn, Kỳ Vũ Thu vốn muốn xem cũng y một lát rồi đi ngủ, hai đầu gấu có cái gì đẹp đâu, phim diễn có hay đâu?

Hai giờ sau: A ha ha ha thật là đẹp, trước khi trời sáng tôi còn có thể xem thêm hai mươi tập!

Trong lúc Kỳ Vũ Thu đang xem phim với Tiểu Quang, Ngư Thành lại xảy ra chuyện lớn, chủ tịch Chu Hưng Văn của tập đoàn Chu thị bị bắt vì nghi ngờ có liên quan tới vụ án gϊếŧ người!

Nửa đêm Chu Hưng Văn chạy đến cục cảnh sát nói đã mưu hại ba mình, hiện tại ba ông ta tìm tới đòi mạng, cảnh sát dựa theo lời nói của ông ta đã nhanh chóng tìm được chứng cứ ông ta sát hại ba mình.

Tin tức truyền khắp mạng lưới thương nghiệp ở Ngư Thành, tất cả mọi người chấn kinh, một chủ tịch tốt như thế lại gϊếŧ chết ba mình, bị điên à?

Có tin đồn nói rằng người kia không phải ba ruột Chu Hưng Văn, Chu lão tiên sinh vốn là giáo viên, Chu Hưng Văn là con trai của bạn ông ta. Bạn ông ta phạm tội bị phán tử hình nên ông ta mới nhận nuôi Chu Hưng Văn còn chưa đầy một tuổi.

Chu lão tiên sinh vì Chu Hưng Văn cả đời không lập gia đình, không ngờ thế lại bị con sói mắt trắng này hãm hại.

Bất quá thấy chuyện xảy ra với Chu Hưng Văn mọi người cũng không khỏi cảm thán, ông trời vẫn có mắt.

Sáng sớm hôm sau Kỳ Vũ Thu nhận được điện thoại của Cố Trường Thanh, trong điện thoại giọng nói Cố Trường Thanh trầm trọng kể chuyện nhà họ Chu.

“Tôi không thể tin được Chu Hưng Văn lại phát điên như vậy, hiện tại nhà họ Chu xem như xong rồi.”

Kỳ Vũ Thu ngáp một cái: “Nhân quả báo ứng, làm nhiều việc ác nhận kết cục như thế đã là nhẹ.”

Cố Trường Thanh thở dài, ông với Chu Hưng Văn làm bạn nhiều năm như vậy, đột nhiên biết được người này giống như con sói, hoảng hốt rất nhiều nghĩ tới lại thấy sợ, nhiều năm như vậy không biết người này làm bao nhiêu chuyện xấu sau lưng.

Sau khi cúp máy, chú Lưu vừa vặn kêu cậu xuống ăn sáng, Kỳ Vũ Thu xách cặp mắt quầng thâm đi xuống lầu.

Mẫn Dục nhìn hai cái quầng thâm trên mắt cùng bộ dạng chưa tỉnh ngủ của Kỳ Vũ Thu, nhíu mày hỏi: “Đêm qua làm gì?”

Kỳ Vũ Thu uống miếng cháo, ngẩng đầu nhìn anh một cái: “Không làm gì cả.”

Chỉ là xem phim hoạt hình với Tiểu Quang một lát mà thôi.

Mẫn Dục thấy cậu buồn ngủ không chịu nhúc nhích, bất đắc dĩ gắp bánh bao cho cậu: "Ăn sáng xong rồi ngủ bù đi, cậu còn chưa đến hai mươi, cơ thể còn đang lớn, sau này phải ngủ trước 11h.”

Kỳ Vũ Thu ngốc ngốc gật đầu, cậu thật sự đã đánh giá cao về tình trạng thân thể hiện tại của mình, trước kia không ngủ được cũng không có vấn đề, hiện tại lại thảm.

Cho nên cậu phải ăn ngon, ngủ ngon, nỗ lực rèn luyện thân thể mới có thể có nhiều tinh thần hơn, thức đêm xem phim hoạt hình……

Mẫn Dục nhìn cậu ăn bánh bao xong lại gắp xíu mại cùng trứng chiên đặt vào đĩa cậu,Kỳ Vũ Thu không kén ăn, ngoan ngoãn ăn xong từng miếng.

Mẫn Dục có cảm giác chính mình đang nuôi động vật nhỏ, đặc biệt khi Kỳ Vũ Thu ăn trứng chiên xong lại giương mắt nhìn anh, thanh niên môi hồng răng trắng giống như biến thành mèo nhỏ chờ được cho ăn.

Lập tức chọc trúng điểm yếu của anh.

Vì thế Mẫn tổng tận chức tận trách làm người cho ăn, cho mèo nhỏ lười biếng ăn no rồi mới rời đi.

Mẫn Dục đi rồi, chú Lưu mới dựa theo phân phó của anh nhìn Kỳ Vũ Thu trở về phòng ngủ.

Kỳ Vũ Thu thức không được nữa, sau khi xin nghỉ với Lý Kỳ, gọi Lưu Hạo buổi chiều tới đón cậu thì ngã quỵ lên giường ngủ như chết.

Giữa trưa 12 giờ, chú Lưu đúng giờ lên lầu kêu Kỳ Vũ Thu rời giường ăn cơm trưa, Kỳ Vũ Thu ngủ một giấc tinh thần khá hơn nhiều.

Sau khi xuống lầu câu kêu dì đặt đồ ăn lên bàn ở phòng khách, mở TV, vừa vặn đang phát tin tức của Chu Hưng Văn.

Ngày hôm qua lúc Cố Trường Thanh nhắc tới Kỳ Vũ Thu không để ý, hôm nay lại nghe thấy cái tên này cậu cảm thấy có chút quen thuộc. Suy nghĩ thật lâu cậu mới nhớ, người tên Chu Hưng Văn này hình như đã xuất hiện trong sách.

Không biết tại sao nội dung của cuốn sách kia trong trí nhớ cậu đang dần dần biến mất, dù vậy Kỳ Vũ Thu cũng không thèm để ý, nhưng thật ra lại cảm thấy Chu Hưng Văn này ở trong sách khẳng định cũng là nhân vật phản diện, chính mình chó ngáp phải ruồi giải quyết ông ta cũng khá tốt.

Ăn cơm xong Lưu Hạo lại đây đón Kỳ Vũ Thu đến công ty, chú Lưu đưa một cái bình thuỷ cho cậu, bên trong là nước đường.

Kỳ Vũ Thu ngồi trên xe uống nước đường, vui vẻ thở dài, tay nghề đầu bếp nhà Mẫn Dục thật tốt, ăn ngủ cả ngày thật thoải mái.

Tới công ty, Kỳ Vũ Thu lại bước vào đại sảnh Tụ Thượng lần nữa, vẫn có ánh mắt khinh thường quét tới, những cũng thu liễm rất nhiều.

Cậu không có thông báo, vốn có thể ở nhà nhưng Kỳ Vũ Thu cảm thấy cứ ở nhà tiền không thể tự đưa tới cửa, ra ngoài đi dạo một chút không chừng sẽ đυ.ng phải người có nhu cầu cần trợ giúp hoặc là chuyện gì khác.

Ví dụ như lão quỷ đang lang thang trên hành lang.

Nói là lão quỷ thật ra bộ dạng cũng chỉ hơn bốn mươi tuổi, nhưng ăn mặc rất xấu xí, nhìn qua lôi thôi lếch thếch, lão quỷ này sinh thời làm người sống rất khốn khổ, ngồi xổm ở cửa nhìn lén vào trong qua khe hở.

Này đã thành quỷ còn nhìn lén, có thể thấy được đã làm chuyện này như thói quen.

Kỳ Vũ Thu đi qua, nhìn qua khe cửa, phát hiện là mấy thanh niên đang đùa nghịch nhạc cụ cậu không biết ở bên trong.

“Nhìn cái gì mà nhìn, cuồng nhìn lén à.” Thế nhưng lão quỷ lại chống nạnh chỉ vào Kỳ Vũ Thu mắng: "Mấy bình hoa như cậu đẹp chứ không xài được, đóng phim điện ảnh thì thôi, ngay cả giới âm nhạc cũng không buông tha, xem cái gì, ồn ào!”

Kỳ Vũ Thu ngoáy ngoáy lỗ tai: “Có ý gì, lão quỷ ông tự rình coi còn mắng tôi, thế nào, muốn đánh nhau?”

Lão quỷ chấn kinh, nhìn bốn phía, thấy không ai đi ngang qua, ánh mắt Kỳ Vũ Thu rõ ràng đang nhìn mình, vì thế xua xua tay, hoảng loạn chỉ chính mình, lắp bắp nói: “Tôi, cậu, cậu thấy tôi!”

“Tôi cũng không phải người mù, ông đứng ở đây làm gì?”

Trên mặt lão quỷ xuất hiện biểu tình vừa khóc vừa cười, duỗi tay muốn kéo Kỳ Vũ Thu lại đυ.ng vào khoảng không.

Lúc này cửa phòng mở ra, thiếu niên đội mũ lưỡi trai màu đen thăm dò nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy Kỳ Vũ Thu đứng ở cửa, vô cùng khinh thường bĩu môi, đóng cửa lại.

Sợ Kỳ Vũ Thu liên lụy bản thân như vậy.

Kỳ Vũ Thu thở dài, rõ ràng là nồi của lão quỷ này lại đội lên đầu cậu.

“Cậu đến đây làm gì?” Kỳ Vũ Thu đi đến văn phòng của Lý Kỳ, lão quỷ cũng vội vàng đuổi theo.

Lão quỷ đã không nói chuyện với ai trong thời gian dài, lúc mắng chửi người nói rất mạnh miệng, bây giờ đã bắt đầu nói lắp, dựa vào câu chuyện ông ta nói lắp kể lại Kỳ Vũ Thu cũng rõ, ông lão này tới gặp một nam ca sĩ.

Chấp niệm này đủ lớn, Kỳ Vũ Thu kinh ngạc cảm thán, hiện tại không phải đều là mấy thanh niên mười mấy hai mươi tuổi truy tinh sao, một ông già xem náo nhiệt gì.

“Cậu, cậu không hiểu, ca khúc kia không đơn giản, đó gọi là rock and roll, tôi nghe là nhạc sao? Là tình cảm đó!” Lão quỷ dong dài lằng nhằng nói.

“Ai, đáng tiếc, mười mấy năm trước rock and roll hứng khởi, giống như một giấc mộng ngắn.” Nói tới đây lão quỷ có chút cô đơn, thế hệ của ông mắt thấy rock and roll huy hoàng, rồi lại nhìn thấy nó tụt dốc. Không ít người rời đi, vẫn có một ít người ở lại, Thịnh Tuấn là một trong những người đó.

Kỳ Vũ Thu nói: “Ông muốn gặp người đó hay là thế nào?”

Lão quỷ trầm mặc cùng cậu đi đến cửa văn phòng Lý Kỳ, mới mở miệng nói: “Tôi không biết, chính là vẫn không muốn rời đi, có lẽ một ngày nào đó cảm thấy nhàm chán sẽ rời đi.”

Kỳ Vũ Thu đẩy cửa ra, xoay người nói với ông ta: “Vậy tùy ông đi, có yêu cầu muốn hỗ trợ có thể tới tìm tôi.”

Loại chấp niệm này không phải oán niệm không gây thương tổn người, cậu cũng mặc kệ không quản.

Lão quỷ mỉm cười, trong suốt thời gian dài mới có người nhìn thấy ông, nói với ông mấy câu đã cảm thấy thực thỏa mãn.

Lão quỷ đi rồi, Lý Kỳ kỳ quái ra bên ngoài mở cửa nhìn xem, hỏi Kỳ Vũ Thu: “Nói chuyện với ai vậy?”

Kỳ Vũ Thu lắc đầu: “Không có nói chuyện với người khác.”

“Được rồi được rồi, đi vào nhanh lên.” Lý Kỳ không muốn so đo mấy việc nhỏ này với cậu, ngày hôm qua nghe nói Cố Trường Thanh tới tìm Kỳ Vũ Thu, Lý Kỳ đã biết công ty sẽ không mặc kệ Kỳ Vũ Thu nữa, quả nhiên, hôm nay tổng giám lên tiếng, kêu đợi Kỳ Vũ Thu tới công ty dẫn người đến tìm y, vạch kế hoạch phát triển lộ tuyến sau này của Kỳ Vũ Thu.

Lý Kỳ cảm động lệ nóng lưng tròng, cái cây mọc lệch hướng này của anh ta cuối cùng cũng có cơ hội bẻ lại, lần này anh ta phải để ý gia hỏa này, không thể để cậu lại làm bậy!

Lý Kỳ nói: “Tới đó đừng nói chuyện lung tung, tương lai sau này của cậu đi đến đâu phải xem tình hình hôm nay.”

Kỳ Vũ Thu còn chưa kịp nói đã bị lôi kéo đến văn phòng tổng giám đốc.

Trên đường bọn họ gặp Tề Hàm hai mắt đỏ bừng, lúc gặp thoáng qua Tề Hàm hung tợn trừng mắt Kỳ Vũ Thu nói: “Đừng đắc ý, sớm hay muộn tôi cũng sẽ báo thù này!”

Kỳ Vũ Thu vô cùng bình tĩnh, một cái ánh mắt cũng chưa cho cậu ta, Tề Hàm tức giận nghiến răng nghiến lợi nhìn theo bóng lưng cậu.