Chương 8: Lạnh Lùng Hơn Trước Đây

Phía sau truyền tới tiếng gào thét: “Đúng là càng ngày càng không có quy củ.”

Cùng với giọng nói êm ái của Chung Tuệ: “Kiến Dân, ông đừng tức giận, đừng nóng giận.”

Ôn Kiều lắc đầu cười, ánh mặt trời ở bên ngoài nóng rát, vườn hoa nhà họ Ôn đẹp đẽ lại tinh xảo, có một hành lang hoa tử đằng dài, trước đây cô rất thích chơi ở nơi này, sau đó nơi này thay đổi chủ nhân, mỗi khi cô tới đều tan rã trong không vui, dần dần không tới nữa.

Bây giờ, có lẽ sẽ là lần cuối cùng.

Phía sau truyền tới tiếng bước chân, vừa quay đầu, Hứa Lộ đuổi theo, gọi cô lại, thở hổn hển.

“Ôn Kiều.”

Hai tay của Ôn Kiều ôm cánh tay, vẻ mặt không đổi nhìn “cô chủ Bạch Liên Hoa” này…

“Có chuyện gì?”

Hứa Lộ đưa một cái thẻ tới: “Ôn Kiều, trong này có 5000 tệ, cô cầm lấy đi.”

Ôn Kiều không vươn tay nhận lấy, nhíu mày: “Có ý gì?”



“Tôi cảm thấy cô không nên nói chuyện với chú Ôn như vậy, dù sao chú ấy cũng là trưởng bối, hơn nữa cô cũng đã trưởng thành, trưởng thành, thực ra cô có thể dựa vào hai tay mình kiếm tiền. 5000 tệ này cho cô, cô cầm lấy ứng phó một thời gian, dù sao cô cũng đã tốt nghiệp cấp ba, ra ngoài tìm việc đi, tôi tin cô có thể tự mình cố gắng, không cần dựa vào người khác.”

Ôn Kiều đều tức mà nở nụ cười.

Đời trước cô tin cô chủ Bạch Liên Hoa này, cảm thấy con người cần có lòng tự trọng, cha cặn bã không cho tiền, vậy cô không cần, từ bỏ cơ hội học đại học, tiến vào quán bar hát, ngốc tới mức cô muốn xé đầu mình ra nhìn xem, vì sao đời trước ngu như thế?

Đời này cô chủ Bạch Liên Hoa này còn nhất trí như vậy.

Cô cười nói: “5000 tệ này, cô lấy đâu ra?”

Hứa Lộ: “Có ý gì?”

“Tiền của cô, còn không phải cha tôi cho sao? Cô là một người ngoài họ Hứa đều có thể dùng tiền của cha tôi, tôi là con gái ruột của ông ta, Ôn Trì Ôn Mặc là con trai ruột của ông ta, chúng tôi dùng tiền của ông ta lại càng là chuyện đương nhiên, có gì phải nói có tự tôn hay không. Nếu thực sự muốn nói tự tôn độc lập, hẳn là Hứa Lộ cô từ chối dùng tiền của cha tôi mới đúng.”

Vẻ mặt Hứa Lộ ấm ức: “Ôn Kiều, tôi chỉ muốn tốt cho cô thôi, vì sao cô đột nhiên tràn ngập địch ý như vậy? Cô thay đổi rồi.”

Ôn Kiều vỗ vai cô ta: “Quản tốt cô là được, sau này đừng khoa chân múa tay trong địa bàn của người khác, cũng đừng giả tốt bụng trước mặt tôi, biết không?”

Sau khi nói xong, thì xoay người rời đi.

Hứa Lộ tức tới mức giậm chân: “Đúng là không thấy được ý tốt của người khác.”



Gió mát mùa hạ thổi tới, ẩn ở phía sau cây ngô đồng, chuyển động trong lùm cây xanh um tùm một đường đi theo, Ôn Kiều xuống xe, đứng trước bệnh viện, nắm chặt di động trong tay.

Đây là di động của Phó Nam Lễ.

Sau khi trọng sinh, cô tự động mở khóa một số kỹ năng đời trước không có, ví dụ như cao thủ máy tính, cô thêm vào di động của Phó Nam Lễ lịch sử trò chuyện với cô, như vậy mới không bị lộ.

Vừa đi tới phòng bệnh của anh, vừa nhìn xem lịch sử tin nhắn mình mới thêm vào, xác định không có sơ hở.

Ở cửa phòng bệnh, có hai nhân viên hàng không mặc đồng phục.

Người đàn ông cao lớn, nhìn đồng phục hẳn là cơ phó, người phụ nữ thì trang điểm cẩn thận tỉ mỉ, đi giày cao gót 3 cm, thế đứng cao thẳng, hẳn là tiếp viên hàng không.

Người đàn ông lã chã chực khóc: “Tôi làm cơ phó của anh ấy bốn năm, nói không quen tôi là không quen tôi ngay.”

Người phụ nữ vỗ vai anh ta, thở dài: “Tôi làm tiếp viên trưởng của anh ấy bốn năm, vậy mà cũng không quen tôi, đừng khổ sở.”

“Hình như cơ trưởng lạnh lùng hơn trước đây, trong ba năm này, thông qua nỗ lực không ngừng kiên trì của tôi, cuối cùng có thể ngẫu nhiên đùa hai câu, bây giờ thì hay rồi, một đêm trở lại trước đây.”

Tiếp viên trưởng nói: “Cục trưởng của cục hàng không đến đây, muốn làm kiểm tra cho cơ trưởng của chúng ta, nhanh cùng đi vào thôi.”