Chương 9: Rất Ỷ Lại Vào Cô

Cục trưởng cục quản lý hàng không Trịnh Bồi Đông đã ở độ tuổi tóc hoa râm, mặc âu phục chuyên ngành, trên cổ tay áo có phù hiệu màu vàng sáng chói, chỗ ngực có huy chương cục hàng không nho nhỏ, hai quản lý cấp cao ở phía sau cũng mặc trang phục cục hàng không như ông ta.

Phó cơ trưởng Hứa Thâm và tiếp viên trưởng Triệu Viện gật đầu chào ông ta.

Trịnh Bồi Đông đi tới cửa phòng bệnh: “Cơ trưởng Phó tỉnh chưa?”

“Tỉnh rồi, trạng thái khá tốt, chỉ có điều đầu bị thương, những chỗ khác ổn cả.”

Trịnh Bồi Đông gõ cửa, bên trong truyền tới âm thanh “vào đi”, Ôn Kiều giống như cái đuôi nhỏ đi theo sau.

Triệu Viện xoay người, nhìn thấy cô, lễ phép nói: “Rất xin lỗi, cô không thể đi vào.”

Giọng nói trầm thấp của Phó Nam Lễ truyền tới: “Bạn gái của tôi, vì sao không thể đi vào?”

Đồng tử của Triệu Viện và Hứa Thâm co rút lại, công việc ở hàng không Đông Xuyên rất bận rộn, lấy phi cơ làm bạn gái, cơ trưởng Phó Nam Lễ không có thất tình lục dục, anh có bạn gái khi nào?

Tin tức này quá bùng nổ, nếu đám tiếp viên hàng không của hàng không Đông Xuyên và nhân viên nữ phục vụ ở mặt đất ái mộ cơ trưởng Phó biết được, e rằng cả sân bay Đông Xuyên sẽ bị nước mắt của bọn họ nhấn chìm.

Ôn Kiều lộ ra vẻ mặt “cảm ơn cảm ơn”, “thẹn thùng” đi tới bên giường Phó Nam Lễ.



Người đàn ông mặc áo ngủ hoa văn màu tối, trên đầu quấn băng gạc, mái tóc tùy ý buông xõa bên trán, ánh mặt trời sau giờ ngọ xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, mũi cao thẳng, đôi mắt thâm thúy tràn ngập đa tình, Ôn Kiều bị đôi mắt nóng bỏng của anh nhìn thẳng có chút chột dạ.

Phó Nam Lễ bày ra gương mặt “ở trước mặt anh em chỉ có thể thần phục”, khi vô tình, ánh mắt rét lạnh khiến người ta không dám nhìn thẳng, ví dụ như khi đối mặt với một đám người không liên quan.

Khi đa tình, nhiệt độ trong mắt giống như ánh mặt trời chói chang mùa hạ ở California, chỉ trong nháy mắt, chiếu vào khiến tai Ôn Kiều nóng lên.

“Đi đâu thế?” Anh ít lời, mở miệng nói chuyện cũng là lời ít mà ý nhiều.

Ôn Kiều muốn ngồi lên ghế bên giường, người đàn ông vươn tay, trực tiếp kéo cô tới giường.

Ái muội, vô cùng thân thiết, không chút che giấu, không e dè, giống như anh cảm thấy không cần thiết phải như vậy.

Ôn Kiều giống như đang ngồi trên đống lửa, chột dạ không dám nhìn thẳng anh.

“Trong nhà có chút chuyện, trở về nhà một chuyến, còn nữa, đây là di động của anh, vốn không mở được, em đã đến cửa hàng sửa điện thoại sửa, bây giờ tốt rồi.”

“Sau này đi đâu, phải nói với anh một tiếng, anh tỉnh lại sẽ tìm em.”

Ôn Kiều: …



Còn rất ỷ lại vào cô?

“Được, sau này em sẽ không âm thầm rời đi như vậy nữa.”

Đám người của cục hàng không ở phía sau ngây ra như phỗng, đây là cơ trưởng Phó mà bọn họ quen sao?

Đặc biệt là Hứa Thâm, quả thực khóc không ra nước mắt, anh ta cho rằng anh ta là phụ tá đắc lực nhất của cơ trưởng Phó, bây giờ xem ra, anh ta thực sự quá tự mình đa tình.

Cơ trưởng không phải không ấm áp, chỉ là không ấm áp với anh ta mà thôi!

Anh ta tiến lên trước, cẩn thận nói: “Cơ trưởng, cục trưởng Trịnh của cục quản lý hàng không đến đây, sẽ tiến hành làm một số bài kiểm tra lý thuyết cơ bản và kiểm tra chức năng cơ thể cho anh.”

Đối với Hứa Thâm đột nhiên tới gần, Phó Nam Lễ giống như phê bình kín đáo, trong đôi mắt lóe lên vẻ uể oải, trái tim Hứa Thâm run run, anh ta giống như trêu chọc cơ trưởng không vui.

Tuy chức vụ của Trịnh Bồi Đông là lãnh đạo của Phó Nam Lễ, nhưng Ôn Kiều vẫn có thể nhìn ra được trưởng bối khoảng 50 tuổi này rất cung kính với Phó Nam Lễ.

“Bởi vì nghe nói cơ trưởng Phó xảy ra tai nạn xe xong, não bộ bị thương tổn một chút, phương diện trí nhớ có chút thiếu hụt.”

Phó Nam Lễ khẽ gật đầu, “ừm” một tiếng, bày tỏ tán thành lời ông ta nói.