Chương 7: Có Việc Thì Nói Chuyện Với Luật Sư Của Tôi

Ôn Kiều vốn dựa vào tường đứng thẳng người, vừa đi vào phòng khách, vừa vỗ tay: “Vũ khúc Ba Lan của Chopin đàn không tệ, nhưng mà kém Ôn Mặc nhà chúng tôi đàn khi bốn tuổi một chút.”

Khách không mời mà tới, phá vỡ ấm áp của một nhà bốn người, trong mắt Ôn Kiến Dân xuất hiện chút chột dạ, vừa rồi nói hai đứa bé là vết nhơ trong nhân sinh của ông ta, có phải đã bị con nhóc này nghe thấy hay không?

Ôn Hiên kịp phản ứng trước tiên, nhảy xuống ghế tròn, vẻ mặt không phục: “Đừng lấy tôi ra so với một tên bệnh thần kinh nói đều không nói được!”

Chung Tuệ và Hứa Lộ đều vẻ mặt không đổi quan sát phản ứng của Ôn Kiến Dân, rõ ràng là Ôn Kiến Dân không có ý kiến đối với những lời này, cũng không mở miệng ngăn cản.

Ôn Kiều hơi nhếch miệng cười mỉa: “Muốn tôi chọn, tôi tình nguyện làm một thiên tài có chướng ngại về tinh thần, không cần giống một người bình thường không có tài trí giống như cậu, dù sao chướng ngại về tinh thần còn có thể chữa trị, mà người bình thường chỉ có thể đi theo cậu cả đời.”

Chung Tuệ không nhịn được nói: “Hiên Hiên còn nhỏ, sao cô chắp nhặt với một đứa bé như vậy?”

Ôn Kiều cười mỉa: “Đứa bé không hiểu chuyện, đương nhiên cần người lớn dạy, người lớn không hiểu chuyện, thì chính là dì Chung luôn âm thầm mở miệng nói về bệnh thần kinh?”

Chung Tuệ kinh ngạc, nghiến răng.

“Con vừa tới đã tràn ngập mùi thuốc súng, con tới làm gì?” Cuối cùng Ôn Kiến Dân lên tiếng, nhưng chỉ vì bảo vệ vợ và con trai đương nhiệm.

Bốn bọn họ đứng chung một chỗ, Ôn Kiều đứng một mình đối đầu với cả thế giới, ý cười trong mắt đều là lạnh lẽo.

Ôn Kiều lấy một tờ giấy trong túi quần bò ra, chậm rãi mở nó: “Hôm nay tới là muốn tính món nợ với ông, ông ly hôn với mẹ tôi, xóa mẹ tôi khỏi hộ khẩu, trong mười một năm này, đều không nộp một đồng tiền nuôi dưỡng đối với ba đứa con chưa đủ tuổi vị thành niên, dựa theo pháp luật chuyện này không hợp pháp, tôi tính sổ sách một chút, ông phải nộp cho chúng tôi hai trăm vạn, đây là giấy tờ, mời ông xem qua.”

Trọng sinh, cô có nhiều việc cần hoàn thành, đương nhiên phải dùng tới tiền.



Tiền của người cha cặn bã, không cầm thì phí, không thể vô duyên vô cớ cho ông ta được hời.

Chung Tuệ kêu lên: “Ôn Kiều cô đúng là không mua thì không biết củi gạo dầu muối đắt, thực sự là công phu sư tử ngoạm, mở miệng là đòi hai trăm vạn, coi tiền của cha cô do gió thổi tới sao?”

Nụ cười trên mặt Ôn Kiều đã hoàn toàn biến mất: “Chồng cũ của dì không dùng được, không nguyện ý cho dì tiền nuôi dưỡng, cha tôi thì khác, cha tôi có tiền, hơn nữa tôi lấy tiền của cha tôi, tới lượt dì xen mồm sao? Làm rõ dì họ gì rồi hãy nói.”

Gương mặt Ôn Kiến Dân âm trầm: “Không biết lớn nhỏ, không lễ phép với trưởng bối như vậy, mẹ con dạy dỗ con như vậy sao?”

Ôn Kiều nhún vai: “Mẹ tôi dịu dàng hiền lương, là tự tôi thành ra không có văn hóa, hơn nữa tôi như vậy không phải không biết lớn nhỏ, tôi như vậy gọi là nhanh mồm nhanh miệng, tôi mới 19, còn nhỏ, không hiểu chuyện, dì Chung hẳn là không chấp nhặt với tôi.”

Chung Tuệ tức tới mức gương mặt hết trắng lại đỏ.

Ôn Kiến Dân thở hổn hển: “Cha nói một câu, con trả lời mười câu, không có một chút quy củ, lấy tiền thì biết gọi cha, sao bình thường không thấy con gọi cha?”

“Ông tính sai quan hệ nhân quả, không phải tôi không gọi ông là cha, là ông vứt bỏ chúng tôi trước, trái lại tôi muốn gọi, nhưng ông có cho tôi cơ hội không? Ông Ôn?”

Ôn Kiến Dân ném tờ giấy: “Hai trăm vạn, nghĩ cũng đừng nghĩ, không có.”

Ôn Kiều lấy một tấm danh thϊếp trong túi ra: “Nếu ông Ôn có ý kiến, làm phiền nói chuyện với luật sư của tôi, tôi không ngại tung chuyện xấu ra ngoài, ầm ĩ tới tòa án.”

Danh thϊếp được cô đặt lên trên thanh nẹp piano tam giác, sau đó cô xoay người, tiêu sái rời đi.