Quyển 1 - Chương 1.3

Năm Chu Nguyên 876, tiên hoàng qua đời sau bốn mươi năm tại vị. Dưới thời tiên hoàng, mọi thứ đều được chăm lo, đất nước thái bình, thù trong giặt ngoài đều được xử lí chu toàn. Điều hối tiếc duy nhất của ông là có ít người thừa kế. Trong cuộc chiến tranh giành ngai vàng, cả hoàng tử và nhị hoàng tử đều chịu tổn thất, cuối cùng tam hoàng tử vô dụng nhất Thẩm Nhiêu lên kế vị.

Trước khi lên ngôi, Thẩm Nhiêu đã là kẻ nghiện rượu và tìиɧ ɖu͙©. Sau khi ngồi lên ngai vàng, Thẩm Nhiêu vẫn vậy, thậm chí còn vọng tưởng đến người khó lay chuyển nhất của Vương quốc Đại Tuyên - Bùi Châu.

Sau khi đọc phần giới thiệu bối cảnh này, Thẩm Nhiêu trở nên im lặng khác thường.

Cậu đang nghĩ xem ai là người an bài vị diện này cho mình. Chỉ sau mấy lời giới thiệu cơ bản, chủ nghĩa cá nhân đã mãnh liệt và sống động đến mức có thể nhìn thấy nó từ giữa các hàng chữ.

Thẩm Nhiêu ngẩng đầu nhìn Bùi Châu, trong mắt vẫn tràn ngập suy nghĩ phức tạp về vấn đề này, hồi lâu không nói nên lời.

Bắt gặp phải ánh mắt phức tạp của Thẩm Nhiêu, Bùi Châu rũ mắt xuống, che giấu suy nghĩ trong lòng.

Sau khi Bùi Châu rời đi, căn phòng lại rơi vào im lặng.

Lúc này, Thẩm Nhiêu đang gửi lời chào thân mật đến hệ thống chính của Cục Xuyên Nhanh. Người ở đầu bên kia hiển nhiên đã chuẩn bị kĩ lưỡng, gửi một tin nhắn thật dài vào khung chat.

"Còn chưa đủ thoải mái à? Thân phận cao quý, đất nước được bậc tiền nhân cai trị tốt, không có nguy cơ bị soán ngôi, lại có Tế Ti làm phụ tá đắc lực, miệng ăn núi lở cả đời vẫn dư dả."

Thẩm Nhiêu lười để ý tới gã, trực tiếp chặn một hàng dài dịch vụ. Trong lòng cậu đã hạ quyết định sẽ đánh gã tơi bời sau khi hoàn thành vị diện này.

Nhưng nói đến đây, suy nghĩ của Thẩm Nhiêu hôm nay lại trôi về NPC hôm nay cậu gặp. Thật khó tưởng tượng trong thế giới nhỏ bé lại có một NPC đáng kinh ngạc như vậy. Thẩm Nhiêu khó có thể diễn tả cảm giác đó. Cậu đã gặp rất nhiều NPC từ nhiều thế giới khác nhau, nhưng không có ai để lại ấn tượng sâu sắc với cậu bằng Bùi Châu.

Với khuôn mặt và khí chất đó, Thẩm Nhiêu cảm thấy nếu gặp ở ngoài, cậu sẽ yêu hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Bùi Châu dựa lưng vào chiếc gối mềm mại mạ vàng lộng lẫy trên ghế kiệu, nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Trong đầu hắn không khỏi nhớ lại ánh mắt của Thẩm Nhiêu. Đôi mắt nhắm nghiền mở ra, hàng mi dài như lông quạ phủ bóng. Hắn gõ cửa kiệu, “Đi Thừa An Cung.”

Thừa An Cung là cung điện được tiên hoàng đặc biệt xây cho hắn, để sau này Bùi Châu thuận tiện hơn khi vào cung. Nơi này vô cùng xa hoa, rất gần với Dưỡng Tâm Điện của Hoàng Đế.

Bùi Châu không thường xuyên ở trong cung, phần lớn thời gian hắn ở phủ đệ của mình. Sau khi lên ngôi, Thẩm Nhiêu càng quấy nhiễu hắn nhiều hơn, số lần Bùi Châu vào cung từ đó cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Sắc mặt Bùi Châu trầm tĩnh, biểu tình cũng như thường. Không ai biết, lần này hắn tới, trong lòng đã có tâm tư soán ngôi.

Nhưng chỉ trong chốc lát, mọi suy nghĩ trước đây trong lòng hắn đã hoàn toàn tan vỡ.