Quyển 1 - Chương 1.4

Thế giới xuyên qua có khác, Thẩm Nhiêu thấy mình như đang nghỉ hưu sớm. Mỗi ngày cơm dâng đến tận miệng, không cần tự mình xử lí chính sự. Lúc thấy nhàm chán, cậu sẽ xem phim truyền hình mà mấy năm nay do bận rộn nên không xem được. Cuộc sống cực kì sung sướиɠ.

Hơn nữa, cậu còn được nhìn thấy người đẹp mỗi ngày. Người này vừa đẹp vừa giỏi. Ngày nào hắn cũng ngồi trong thư phòng giúp Thẩm Nhiêu phê tấu chương. Ban đầu, khi bị Bùi Châu bắt quả tang nhìn chằm chằm hắn, Thẩm Nhiêu còn ngượng ngùng dời mắt. Về sau, da mặt Thẩm Nhiêu dày hơn, người phải nhìn đi chỗ khác là Bùi Châu.

Khi hai người nhìn nhau lần nữa, Bùi Châu hơi nhếch khóe miệng mỉm cười với Thẩm Nhiêu. Thẩm Rao bị Bùi Châu quyến rũ đến mức vô thức nhìn đi nơi khác, sắc mặt đỏ bừng nhanh chóng lan đến hai tai.

Đáng giận, nơi này có người quyến rũ Trẫm!

Nhưng... Thẩm Nhiêu không khỏi quay đầu nhìn lại. Bùi Châu thật sự rất đẹp trai...

Thẩm Nhiêu không tự chủ được mà đứng dậy, đi về phía Bùi Châu. Bùi Châu nhìn cậu tiến tới từng bước một rồi đứng ở trước mặt hắn, sau đó dùng sức đưa tay đặt lên vai hắn.

Bùi Châu thuận thế dựa vào lưng ghế, chăm chú nhìn Thẩm Nhiêu.

Giây tiếp theo, hơi thở ngọt ngào trong veo của thiếu niên đánh úp. Chút ấm áp bao phủ môi Bùi Châu. Sau đó, hắn cảm giác môi mình bị liếʍ, có chút ươn ướt.

Bùi Châu còn chưa định thần lại, thiếu niên đã đứng thẳng người lên, đôi môi đỏ mọng như nước hé ra rồi khép lại: "Đây là kết cục khi khanh câu dẫn Trẫm."

Thiếu niên trông có vẻ kiêu hãnh, nhưng đôi tai đỏ thẫm đã bán đứng cậu.

Giọng Bùi Châu khàn đặc: “Chưa đủ.”

"Cái gì..." Thẩm Nhiêu còn chưa kịp hỏi xong, Bùi Châu đã muốn hôn lấy đôi môi đỏ mọng mà mình hằng mong ước. Tay phải hắn kẹp chặt vòng eo thon gọn của thiếu niên, kéo hai người lại gần nhau.

Lúc này, Bùi Châu chủ động cắn môi thiếu niên. Khi Thẩm Nhiêu hé miệng, một chiếc lưỡi linh hoạt thò ra, cạy răng cậu rồi tiến vào liếʍ vòm miệng Thẩm Nhiêu.

Nụ hôn mãnh liệt khiến không khí giữa hai người trở nên loãng hơn, nhiệt độ xung quanh không ngừng tăng lên.

Đầu lưỡi Thẩm Nhiêu tê dại vì nụ hôn. Đầu óc cậu choáng váng, cảm giác toàn thân nhẹ nhàng bay bổng.

Tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn của thiếu niên tràn ra. Thẩm Nhiêu đưa tay đẩy ngực người đối diện, tỏ vẻ phản đối. Bùi Châu miễn cưỡng buông thiếu niên ra, lấy khăn tay ra nhẹ nhàng lau vết nước trên môi cậu.

Thẩm Nhiêu thở hổn hển, quai hàm đau nhức vì nụ hôn. Cậu tức giận trừng mắt nhìn Bùi Châu: “Cằm Trẫm rất đau, đều là lỗi của khanh."

Bùi Châu ôm Thẩm Nhiêu vào lòng, thấp giọng xin lỗi. Hắn nhẹ nhàng xoa cằm Thẩm Nhiêu. Mặt cầu dần hiện lên vẻ hài lòng.

Sau khi xoa xoa, động tác của Bùi Châu thay đổi, ngón tay chậm rãi hướng về phía đôi môi đỏ mọng. Hắn chạm vào đôi môi mềm mại, nhẹ nhàng ấn xuống.

Môi dưới của Thẩm Nhiêu đột nhiên xuất hiện một vết lõm. Bùi Châu không khỏi nhớ lại mùi vị vừa rồi. Khi Bùi Châu vẫn đang chìm trong suy nghĩ, đầu ngón tay hắn chạm vào cảm nhận được xúc cảm mềm mại, mang đến cảm giác tê dại.

Thẩm Nhiêu cắn đầu ngón tay của Bùi Châu, ánh mắt chuyển động.

Bùi Châu hít một hơi thật sâu rồi thu ngón tay lại, che đi môi đỏ mọng đó.

Những ngón tay trắng nõn thon dài của thiếu niên đặt sau lưng người đàn ông. Đột nhiên, chúng cong lên, bắt lấy y phục Bùi Châu. Bởi vì dùng sức, đầu ngón tay Thẩm Nhiên có hơi trắng bệch, các đốt ngón tay ửng hồng đầy quyến rũ. Sau một cơn mưa rền gió dữ đôi tay cậu chợt thả lỏng và đặt nhẹ lên cơ thể người đàn ông.