Quyển 1 - Chương 1.2

Một cơn gió thổi qua, kéo suy nghĩ của Thẩm Nhiêu trở lại. Thẩm Nhiêu muốn từ trên giường ngồi dậy, nhưng vừa muốn đứng lên, tay cậu lại mềm nhũn, khuỷu tay tựa vào thành giường, phát ra tiếng động không nhỏ.

Lúc này cậu mới nhận ra hình như mình vẫn còn sốt, đầu óc choáng váng. Lúc đầu, Thẩm Nhiêu tưởng là do bản thân chưa thích nghi được với thế giới mới, nhưng không ngờ, hóa ra cơ thể cậu đang bị bệnh.

Tiếng động lớn đánh thức mọi người bên ngoài điện. Một người đàn ông mặc đồ thái giám xông vào phòng đầu tiên, nhìn thấy tình cảnh của Thẩm Nhiêu, sắc mặt gã tái nhợt vì kinh ngạc.

Gã vừa khéo léo quỳ xuống vừa hô to: "Bệ hạ, sao bệ hạ lại tự mình đứng dậy? Thân thể người còn chưa hoàn toàn bình phục, sao bệ hạ có thể tự mình ngồi dậy được? Đều là lỗi của đám nô tài không chăm sóc tốt bệ hạ, để bệ hạ phải chịu khổ rồi."

Ngay sau đó, một đám đông ngay ngắn quỳ xuống phía sau bọn họ, hô lên: "Bệ hạ tha mạng!"

Thẩm Nhiêu: ......

Đừng tha mạng, nếu không giúp bệ hạ đứng lên, có khi bệ hạ sẽ ngỏm mất.

Thẩm Nhiêu muốn nói, nhưng khi đại môn của tẩm điện mở ra, luồng khí lạnh ập vào l*иg ngực khiến cậu càng ho dữ dội hơn.

Cùng lúc đó, ngoài cửa truyền đến một giọng nói: "Đại Tế Ti đến——"

Bệ hạ còn chưa nói bình thân, đám người phía dưới cũng không dám ngẩng đầu lên. Lúc tiến vào, Bùi Châu liền nhìn thấy cảnh này.

Người đàn ông mặc bộ đồ ngủ màu vàng sáng, mái tóc dài đen tuyền xõa ra sau lưng. Động tác hô hấp khiến khuôn mặt tái nhợt có chút đỏ bừng, đôi môi đỏ mọng hơi hé ra, trên đó có vài sợi tóc rối bù. Cổ áo Thẩm Nhiêu hơi hé mở, từ góc độ của Bùi Châu có thể nhìn thấy cảnh tượng quyến rũ bên trong.

Trong khi Bùi Châu đang đánh giá Thẩm Nhiêu, Thẩm Nhiêu cũng làm điều tương tự với vị Đại Tế Ti này.

Hắn mặc một chiếc áo choàng mạ vàng trắng bạc, khảm những hoa văn tinh xảo, tất cả đều thể hiện địa vị cao quý và phi thường của hắn. Đưa mắt lên trên, Thẩm Nhiêu thấy một khuôn mặt đẹp đẽ như tiên nhân giáng trần, đôi mắt đen như biển sâu tĩnh lặng, không lộ ra một tia cảm xúc.

Toàn thân người đàn ông toát ra khí chất lạnh lùng và bụi bặm, đứng giữa khung cảnh tráng lệ trong cung điện trông rất quê mùa.

Bùi Châu vốn không có ý định tới. Thẩm Nhiêu cố tình gây sự muốn gặp hắn không phải là chuyện một hai lần.

Thế nhưng, nghe đám nô tài nói lần này Thẩm Nhiêu gây ra chuyện lớn, suýt nữa mất mạng, Bùi Châu muốn làm lơ cũng không được. Hắn muốn hiểu rõ chuyện này.

Khi ánh mắt hai người chạm nhau, trong lòng Bùi Châu dâng lên một cảm giác kỳ lạ, hắn chưa kịp nhìn kỹ hơn thì người trước mặt lại bắt đầu ho khan.

Bùi Châu vô thức bước tới đỡ người đó và quấn chăn kĩ hơn.

Tôn tổng quản ở một bên quát: "Còn không mau đóng cửa lại, bệ hạ lạnh!"

Thẩm Nhiêu cuối cùng cũng bình tĩnh thở ra, trong đầu chửi thầm.

Không phải nói sẽ xuyên đến thế giới nào đó tốt à? Rõ ràng là lời của Cục trưởng Cục Xuyên Nhanh không thể tin cậy được, cái tên đó còn dám thề thốt là cậu sẽ nhận được kịch bản Long Ngạo Thiên.

“Ra ngoài hết đi." Bùi Châu nói.

Tôn tổng quản sửng sốt một chốc: "Vâng."

Ngay sau đó, đám người rút lui, cửa cung điện lần nữa đóng lại.

Thẩm Nhiêu chớp mắt, không hiểu Bùi Châu có ý gì.

Bùi Châu đứng lên, nhìn Thẩm Nhiêu, nói: "Vì sao bệ hạ cứ nóng lòng muốn gặp thần như vậy, có chuyện gì sao?"

Thẩm Nhiêu: ?

Gì, tại sao không đưa kịch bản trước khi hộ tống cậu vào đây chứ?

“Trẫm...” Thẩm Nhiêu mở miệng, nhưng rốt cuộc vẫn không biết nên nói gì, đành ngậm miệng lại.

Bùi Châu cố gắng hết sức để bỏ qua cảm giác kỳ lạ trong lòng khi nhìn Thẩm Nhiêu, tiếp tục nói: "Bệ hạ nên hành xử đúng mực như vua của một nước. Đây là lần cuối cùng thần đến khuyên nhủ bệ hạ. Nếu có lần sau..."

Đồng thời, Thẩm Nhiêu cũng tiếp nhận bối cảnh cốt truyện của thế giới này.