Chương 4

Lưu Dật cảm thấy cổ họng khô khốc, có chút gian nan nuốt một ngụm nước miếng, trong đầu choáng váng, tựa như còn có chút mừng thầm không kiềm chế được. Đúng vậy, hai mươi mấy năm rồi, chưa từng có ai nói thích cô, bây giờ bất ngờ nghe thấy, chẳng lẽ cô lại không cảm thấy vui sướиɠ hay sao? Ngay sau đó Lưu Dật lại cảm thấy bản thân buồn cười đến mức có chút đáng buồn, cô là loại người dễ dàng bị người ta dùng ngôn ngữ đả động đến vậy sao? Đã quá lâu rồi cô không bị ai trêu đùa nên quên hết rồi sao!

Trong lúc Lưu Dật đang suy nghĩ lung tung, Trương Tuyết Ny lại nhẹ nhàng ôm lấy cô, tựa mặt vào ngực cô, hai tay nắm chặt sống lưng cô, nói: "Lưu Dật... Tớ không biết cậu có thể tiếp nhận một tình yêu đồng tính như vậy hay không, nhưng xin cậu trăm ngàn lần đừng từ chối tấm lòng của tớ..."

Lưu Dật trầm ngâm một lúc lâu, vẫn đẩy Trương Tuyết Ny ra, ngồi trở lại ghế dài cũ, nói: "Tớ biết rồi. Cậu đi đi.”

Trương Tuyết Ny có chút kinh ngạc với phản ứng của Lưu Dật, nhưng cô nàng cười cười, cũng ngồi lại chỗ bên cạnh Lưu Dật. "Được rồi..."

Nói xong, Trương Tuyết Ny nắm lấy tay Lưu Dật, nhanh chóng đưa vào phía dưới làn váy của mình. “Tớ ướt rồi, vừa tới gần cậu là bên dưới của tớ lập tức chảy nước ra. Lưu Dật, cậu làʍ t̠ìиɦ với tớ đi, dùng tay của cậu chơi tớ.”

Đầu ngón tay đυ.ng phải một vùng ướŧ áŧ và ấm áp, hơn nữa ngôn ngữ kí©h thí©ɧ của Trương Tuyết Ny, trong nháy mắt phía dưới Lưu Dật gần như cứng rắn.

Vậy mà lại có phản ứng như vậy…

Lưu Dật thầm mắng mình giống như một người đàn ông dùng nửa người dưới để suy nghĩ.

Lưu Dật muốn rút tay về, nhưng Trương Tuyết Ny nắm chặt lấy tay của cô, thậm chí còn kéo ngón tay của cô đưa vào bên trong lỗ nhỏ.

Phía dưới lại tăng lên một vòng, bởi vì Lưu Dật đang mặc quần đùi thể thao ở bên ngoài, cho nên khi đũng quần của cô phồng lên một cái túi trông vô cùng rõ ràng.

Đương nhiên Trương Tuyết Ny cũng nhìn thấy, cô nàng nở một nụ cười giảo hoạt, dứt khoát buông tay Lưu Dật ra, một tay đưa vào trong qυầи ɭóŧ của cô cầm lấy cây gậy thịt nóng bỏng kia.

Chưa bao giờ cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ từ gậy thịt truyền thẳng đến bụng dưới, Lưu Dật không khỏi cong thắt lưng xuống, lại giãy dụa muốn thoát khỏi sự khống chế của Trương Tuyết Ny.

"Đừng chạy trốn nha, rõ ràng cậu cũng thích mà~" Trương Tuyết Ny vừa nói vừa kéo thân dưới của Lưu Dật ra khỏi qυầи ɭóŧ, hăng hái vuốt ve trên dưới.

“Đừng…" Giọng điệu của Lưu Dật thay đổi, cô muốn đẩy tay Trương Tuyết Ny ra.

“Ưʍ...” Kết quả cô bị Trương Tuyết Ny nắm được hai quả cầu nhỏ bên dưới, cô nàng xoa bóp một cái.

“Yên tâm, camera không quay được chỗ này đâu." Trương Tuyết Ny nở nụ cười nhạt sau đó ghé sát người vào trước mặt của Lưu Dật, móc cây gậy thịt của cô ấy từ trong quần ra, hoàn toàn giải phóng nó, cô nàng cảm thán một câu: "Cậu biết không, kích thước này của cậu lớn hơn gấp mấy lần của đàn ông bình thường đó." Tiếp theo cô nàng há miệng ngậm lấy đầu nấm trên đỉnh.

Kɧoáı ©ảʍ cực lớn mà xa lạ hoàn toàn đánh tan lý trí của Lưu Dật, cô đỏ mắt nhìn Trương Tuyết Ny quỳ trên mặt đất một bên mυ"ŧ một bên ngậm lấy gậy thịt của mình, có xúc động muốn ưỡn lưng lên.

Trương Tuyết Ny nhìn ra Lưu Dật đang trầm hãm bên trong du͙© vọиɠ, cô nàng cố ý dùng đầu lưỡi liếʍ láp ở chỗ mã mắt, rồi lại nhẹ nhàng dùng răng cắn một cái.

Trong chốc lát, một dòng chất lỏng dày đặc mãnh liệt bắn mạnh vào trong miệng của cô nàng, tuy đứt đoạn nhưng nối tiếp với nhau, một hồi lâu sau mới ngừng lại.

Trương Tuyết Ny nuốt hết toàn bộ, lau lau chỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại ở bên miệng, cười khanh khách nhìn Lưu Dật mặt đỏ tới mang tai.

Lưu Dật hoảng loạn nhét gậy thịt vào trong quần, đứng lên, đôi chân mềm nhũn khiến cô suýt chút nữa té ngã.