Chương 3

"Lưu Dật --" Một giọng nói mềm mại vang lên, Lưu Dật đang làm ổ ở trên ghế dài thì ngẩn người ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy một người bạn cùng phòng khác của mình - Trương Tuyết Ny.

Trương Tuyết Ny có quê ở thành phố bên cạnh, bình thường cuối tuần cô nàng sẽ thường xuyên về nhà, lần này thấy trong phòng cô nàng không có tiếng động gì, Lưu Dật còn nghĩ rằng cô nàng đã trở về nhà.

“Cậu không về quê à?”

"Không có~" Trương Tuyết Ny ngồi xuống bên cạnh Lưu Dật, trên mặt là ánh mắt chứa đầy tò mò nhìn cô.

"Vậy... Vừa rồi câu..." Trên lưng Lưu Dật lại đổ ra một lớp mồ hôi, nếu như Trương Tuyết Ny vẫn luôn ở nhà, vậy…

“Tớ luôn vẽ tranh ở trong phòng á, tớ hơi mệt cho nên mới đi ra ngoài tản bộ." Trương Tuyết Ny lại tới gần Lưu Dật một chút, cười nói.

Lưu Dật đã không còn tâm trạng để suy đoán sâu xa, cô buồn bực hỏi: "Vừa rồi cậu... có nghe thấy gì không?”

Trương Tuyết Ny thản nhiên nở nụ cười, đặt tay lên đùi Lưu Dật, cố ý hạ thấp giọng nói: "Tớ nghe được.”

"Nghe được cái gì?..." Lưu Dật gắt gao nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Trương Tuyết Ny, tâm loạn như ma, thậm chí còn không rảnh để ý đến việc Trương Tuyết Ny đặt tay mình ở trên đùi của cô.

Trương Tuyết Ny cắn cắn đôi môi, ủy khuất nói: "Lưu Dật, vẻ mặt lúc cậu nhíu mày trông hung dữ quá, làm tớ sợ..."

Lưu Dật quay đầu lại, không nói gì nữa. Trong lòng cô cảm thấy có chút bi thương, người như cô, một khi người khác phát hiện bí mật trên người cô, thì cô không phải bị cười nhạo, thì cũng là bị nhục mạ, còn bị trêu đùa đủ kiểu, lăng nhục hết mức có thể... Sống đối với cô, thật sự không có ý nghĩa.

“Lưu Dật?" Trương Tuyết Ny đẩy đùi Lưu Dật.

“Cậu muốn thế nào?" Lưu Dật lãnh đạm hỏi.

Trương Tuyết Ny dùng tay sờ soạng, vuốt lên trên, cuối cùng dừng ở nơi đó, nắm chặt, dịu dàng nói: "Tớ muốn khẩu giao cho cậu."

"Cậu bị bệnh thần kinh à!" Lưu Dật mạnh mẽ đứng dậy, đứng cách Trương Tuyết Ny rất xa.

Trương Tuyết Ny cũng nhanh chóng đứng lên, nhào vào trong lòng Lưu Dật, cô nàng cao một mét sáu, bị Lưu Dật một mét bảy lăm ôm vào lòng, chênh lệch chiều cao vô cùng thích hợp.

"Lưu Dật~Tớ đã nghe thấy hết toàn bộ rồi. không phải tớ cố ý, nhưng cậu cũng biết đấy, căn phòng kia cách âm kém lắm... Cậu sẽ không trách tớ chứ?"

Lưu Dật thở dài: "Cậu cứ nói thẳng đi, cậu muốn thế nào, đừng đùa tớ nữa.”

Tay phải của Trương Tuyết Ny lại chuẩn xác bắt được món đồ chơi kia của Lưu Dật, "Tớ nói rồi, tớ muốn khẩu giao cho cậu~"

Lưu Dật đỏ mặt: "Cậu đừng làm chuyện bậy bạ!”

"Tớ không có... Lưu Dật, cậu không biết tớ vẫn luôn rất thích cậu sao?" - Trương Tuyết Ny nhéo nhéo phần đỉnh, vừa làm vừa nói, "Mặc kệ cậu có cơ thể gì, tớ đều rất thích cậu~”

Lưu Dật cảm giác được nơi đó bắt đầu nóng lên, cô đẩy Trương Tuyết Ny ra, "Đừng quậy nữa! Muộn rồi, cậu mau trở về đi.”

Trương Tuyết Ny nhìn Lưu Dật thần kinh căng thẳng đến mức gần sụp đổ, cô nàng bất đắc dĩ nở nụ cười, đi qua, dịu dàng nhìn cô và nói: "Ở trong lòng tớ, cậu chính là cậu, một người con gái thiện lương, có chút hướng nội nhưng lại kiên cường và bền bỉ.”

Lưu Dật né tránh ánh mắt của Trương Tuyết Ny, lạnh lùng nói: “Cậu không hiểu tôi.”

Trương Tuyết Ny nắm lấy ngón trỏ của Lưu Dật, "Nhưng tớ biết cậu là người rất tốt. Tuy rằng cậu luôn nhốt mình trong nhà, cũng bài xích việc giao tiếp với người khác, nhưng tớ vẫn muốn tới gần cậu, chỉ là mãi mà tớ vẫn không có cơ hội..."

Lưu Dật nhìn ngón tay bị nắm chặt, đột nhiên hỏi: "Cậu là đồng tính luyến ái sao?"

Trương Tuyết Ny cười khúc khích, nắm tay Lưu Dật, nói: "Tớ chưa bao giờ để ý đến giới tính. Nhưng tớ biết cậu là con gái, tớ thích cậu, người - - con gái này."