Chương 3: Một trăm triệu ư?

“WTF a! Tôi đây là bị lừa bán đến đây à? Nơi này là nơi nào?”

{Hệ thống 001 đã giúp ký chủ hoàn thành tâm nguyện cũng chịu đựng được khen thưởng năm sao.}

Cái gì mà chịu đựng khen thưởng?

“Chậm đã, tôi có nguyện vọng gì? Tôi đây chính mình sao không biết?”

Lư Niệm Niệm vẻ mặt sửng sốt ngồi trên giường, không thể tin tưởng nổi.

Hệ thống 001 thập phần săn sóc mà phát lại hình ảnh tối qua cho nàng xem. Lư Niệm Niệm xem xong càng cảm thấy điên mất rồi.

“Đại ca à, tôi đây chính là đùa một chút thôi. Tôi chính là nói thế thôi, cầu xin người cho tôi quay về đi.”

{Hệ thống đã đóng cửa không thể quay trở về}

“Từ từ đã, vậy còn một trăm triệu kia thì sao?”

Lư Niệm Niệm tỏ vẻ nịnh nọt, haizz đều đã ra nông nổi thế này, còn sĩ diện được gì nữa?

{Chính cô đã cự tuyệt rồi}

“Đừng mà, xin hãy thương xót tôi với mà. Chẳng phải ngươi bảo sẽ giúp tôi thực hiện nguyện vọng hay sao? Tiền chính là nguyện vọng đầu tiên của tôi mà. Còn nữa cho dù trước kia tôi từng nói là ngươi lấy tiền nhục nhã tôi thì cũng đâu có nói tôi không lấy tiền đó đâu.”

Hệ thống 001 trầm mặc, quả thật nàng chưa từng nói là không lấy tiền.

“Đúng không, đúng không? Tôi chưa nói mà. Hệ thống a, đại ca a, ngươi mau mau nghĩ lại đi.”

“Nếu mà ngươi không cho tôi thì tôi liền đi khiếu nại, nói ngươi là lừa gạt tôi.”

{…}

“Ngươi mau xem đi, đến cái nơi này thì tôi cũng không sống nổi nữa, đến lúc đó xem ngươi thế nào.”

{Nếu ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, sẽ đạt được khen thưởng là tiền, tổng cộng là một trăm triệu.}

Lư Niệm Niệm gật gật đầu.

“Được được rồi. Ngươi đây cũng là hoàn thành KPI mà phải không? Nếu vậy thì chi trước cho tôi năm ngàn vạn.”

{Ở niên đại này một cái màn thầu chỉ có năm phân tiền, cô há mồm liền đòi năm ngàn vạn, cô đây là muốn đem màn thầu thành đồ gia truyền à?}

“Thiệt hay giả vậy? Một cái màn thầu giá chỉ năm phân tiền?”

Nói thật thì năm phân tiền là bao nhiêu tiền nàng đều chẳng biết, chỉ là không hiểu thời đại này mọi thứ đều rẻ thế ư?

“Kia trước dự chi cho tôi 500 vạn?”

Lư Niệm Niệm hỏi dò.

{Nhiều nhất năm đồng tiền!}

“5000!”

{50!}

“Thành giao!”

Sau đó thì trong tay của nàng liền xuất hiện năm mươi đồng tiền giấy.

Lư Niệm Niệm thở dài đứng dậy, cái nhà này nghèo đến mức chẳng tìm thấy cái gương để soi. Nàng cúi đầu nhìn tay chân và thân hình của mình, gầy khô như con mắm, một chút thịt đều không có.