Chương 2: Một trăm triệu ư?

Lư Niệm Niệm lười nghe mấy bà thím này nói dong nói dài, trực tiếp tắt âm báo tin nhắn mà đi ngủ.

{Hệ thống 001 đã tiếp thu tín hiệu}

Lư Niệm Niệm có một giấc mộng, trong mộng có một giọng nói máy móc vang lên nói rằng muốn giúp đỡ nàng.

“Giúp thế nào thế? Cho tôi tiền không phải là xong sao?”

“Là cho cô rất nhiều tiền.”

“Nhiều ư? Bao nhiêu tiền thế?”

“Một trăm triệu.”



Nói đùa à?

“Này cũng quá keo kiệt đi, ngươi còn nói là nhiều à? Bộ đó giờ chưa thấy tiền à?”

Lư Niệm Niệm cười nhạo một tiếng, nằm mơ cũng chân thật quá đi chứ.

“…”

Hệ thống có chút thẹn quá hóa giận, một trăm triệu mà không nhiều sao?

“Cho cô một trăm triệu thì cô chẳng phải là triệu phú rồi sao? Như thế còn không nhiều? Người trẻ tuổi đừng nên tham lam quá.”

“Đại ca à, một cái bánh màn thầu đã mười vạn, ngươi cho tôi một trăm triệu cũng chỉ đủ cho tôi ăn được màn thầu cùng dưa muối một tháng thôi. Tôi tham lam cái gì của ngươi? Tham vài cái màn thầu à? Mắc cười chết mất.”

“Vậy cô cũng không thể trào phúng tôi.”

“Bởi vì tôi chính là cảm thấy ngươi lấy tiền nhục nhã tôi!”

“Một khi đã như vậy, tôi đây liền thực hiện cái nguyện vọng thứ hai của cô.”

“Nguyện vọng gì?”

Lư Niệm Niệm có chút ngốc thế nhưng hệ thống vẫn đang giận dỗi không chịu lên tiếng.

Nàng bỗng dung trôi vào một khoảng không màu đen, bất tỉnh.

……

“Mẹ, con đói!”

“Này, đừng gọi mẹ nữa. Mẹ nếu thức dậy sẽ mắng chúng ta đó.”

“Nhưng mà, nhưng mà em đói lắm anh ơi.”

“Kiên nhẫn một chút, anh liền lên núi kiếm đồ ăn về cho em.”



Âm thanh ríu rít không ngừng truyền đến bên tai của Lư Niệm Niệm, mỗi ngày tăng ca vốn dĩ liền nghỉ ngơi thời gian đã không đủ, lại còn ai dám làm phiền đến cô nữa chứ?

Mày nhăn lại, đôi mắt còn không mở liền hướng ra phía ngoài hô to một tiếng:

“Tìm đường chết a, sáng sớm không cho người sống yên ổn!”

Âm thanh ríu rit theo tiếng hô của cô mà tắt ngúm chỉ còn sót lại hai đứa trẻ bên ngoài phòng đang lo sợ.

Lư Niệm Niệm xoay trở mình tính toán tiếp tục ngủ bỗng cảm thấy khó hiểu:

“Ai u, sao lại cộm cộm khó chịu như vậy? Nệm êm của tôi đâu?”

Nàng đột nhiên mở to mắt, ánh mắt sắc bén, nhưng mà sau khi nhìn kỹ phát hiện là bức tường đất cũ kỹ …

“A ~”

Tiếng thét chói tai vang lên làm hai đứa trẻ bên ngoài vốn dĩ vẫn chưa hồi phục tâm trạng mà bất giác càng hoảng sợ thêm. Hai anh em ôm nhau gắt gao nhìn chằm chằm cánh cửa phòng. Đứa bé nhỏ hơn thì vùi đầu vào l*иg ngực của anh trai mình không dám ngẩng đầu lên.