Chương 91: Đây là đồ vật của hắn

Ở ngay trong hội đấu giá đang tổ chức với một khí thế hừng hực, tựa như sự việc vừa nãy vừa xảy ra, cũng không tạo thêm phiền phức gì có thể ảnh hưởng đến hội đấu giá.

Nhưng trên thực tế, người phụ trách hội đấu giá, tức giận suýt chút nữa chết tại chỗ.

Cuối cùng hắn vẫn lấy của cải ra, mới có thể miễn cưỡng tổ chứ hội đấu giá.

Bên trong hội đấu giá trước giờ chưa từng long trọng như vậy, bên trong có rất nhiều người của các đại gia tộc và tông môn đều đến, ngay cả đại tiểu thư Đông Cung Nhược Lăng của Thành Đông Thùy cũng đến.

Ngoại trừ thân phận đại tiểu thư Nam Cung Nhược Lăng, thì còn là đồ đệ của đại trưởng lão Lăng Tiêu Tông, tuổi còn nhỏ mà đã là Kim Đan sơ kỳ, thân phận tôn quý, diện mạo rất xinh đẹp, lại là người ghét cái ác như kẻ thù.

Người ái mộ nàng đếm không hết, nhưng năm trước nàng đã có hôn ước, việc này khiến rất nhiều thiếu niên tan nát cõi lòng.

Lúc này, Nam Cung Nhược Lăng đang ngồi trong rạp hội đấu giá.

"Tỷ tỷ, vì sao không trực tiếp phá hủy hội đấu giá này?"

Thiếu nữ ngồi ở bên cạnh Nam Cung Nhược Lăng, uất ức mở miệng nói.

Nói nếu Đế Nhan Ca ở đây, nhất định có thể nhận ra, trước khi nàng chạy trốn, thì nàng cũng là tam tiểu thư Nam Cung Chỉ của Nam Cung gia.

"Tam tiểu thư, có người đứng ở phía sau hội đấu giá này, thành chủ cũng phải kiêng kị, hơn nữa việc này, đã có người bồi thường cho chúng ta..."

Quản giá ở một bên cung kính giải thích.

Thiếu nữ ngồi ở bên cạnh, trong lòng lại càng thêm hụt hẫng.

Nàng biết bản thân là con của vợ lẽ, không được phụ thân sủng ái, nhưng mà, nàng đã suýt chút nữa đã bị bán đi....

Nếu thay vào đó là tỷ tỷ, khả năng phụ thân của nàng sẽ không bỏ qua việc này dễ dàng như vậy.

Nàng căn bản không thể cam lòng.

Bởi vì tư chất của nàng kém so với tỷ tỷ sao?

"Yên tâm, tiểu chỉ, tỷ tỷ của muội sẽ vì muội đòi lại một công đạo."

Nam Cung Nhược Lăng vỗ vỗ đầu an ủi Nam Cung Chỉ.

Chỉ là thiếu nữ kia ngồi đó vẫn ảm đạm như cũ.

Cho đến khi có một âm thanh vang lên.

"Tiếp theo là vật đấu giá tiếp theo, là một linh thú mọi người đang mong đợi."

"Là một con Chuột Thông Thiên còn bé, lúc lớn lên sẽ có thể trở thành một linh thú có tu vi Kim Đan, có thể biết đào hang tìm bảo vật. Chuột Thông Thiên sợ người lạ, bọn ta sẽ tặng thêm một người nuôi Chuột Thông Thiên, mua một tặng một, cơ hội này rất khó để có được."

Nói xong, lập tức có người đưa Long Viêm Triệt đi ra, cùng lúc đó Chuột Thông Thiên ở trong miệng bọn hắn, chính là Đế Nhan Ca.

Đế Nhan Ca thấy cảnh tượng hoành tráng như này, kêu lên một tiếng chít, nhìn thấy có chút hưng phấn.

Long Viêm Triệt thì ôm lấy này, nhẹ nhàng vuốt ve lông của nàng.

Đám người đối với Long Viêm Triệt thì không có hứng thú, nhưng vẫn nhìn Đế Nhan Ca thảo luận.

Tất nhiên bọn hắn đã nghe qua chuột đào đất, chuột tìm bảo vật, nhưng lại chưa từng nghe qua có Chuột Thông Thiên, hơn nữa vật nhỏ này lớn lên lại nhìn không giống loài chuột.

"Giá khởi điểm một trăm linh thạch."

"A."

Mọi người hít vào một hơi.

Thời buổi này, con người còn không đáng giá bằng con chuột.

Một con chuột nho nhỏ như vậy, lại khởi đầu là một trăm linh thạch.

Một trăm linh thạch này, đây chính là toàn bộ thu nhập một thánh của bọn hắn ở Thành Đông Thùy.

Chỉ là đám người kia chưa từng nghe qua Chuột Thông Thiên, cho nên trong lúc nhất thời, cũng không dám lên tiếng.

Từ trước đến nay hiện trườn chưa từng yên tĩnh như vậy.

"Năm trăm linh thạch."

Tiêu Tuyệt tức giận nhìn Đế Nhan Ca trên sàn đấu giá, sắc mặt đã xanh lè.

Hắn chỉ rời đi một lúc, Cục Bông Nhỏ không những chạy, lại còn xuất hiện ở trên sàn đấu giá, thành cái gì là Chuột Thông Thiên.

Chỉ có hắn rõ ràng nhất, cái kia chẳng phải là Chuột Thông Thiên gì cả.

Hắn cho rằng mình hô năm trăm linh thạch thì có thể giữ được một lúc.

Nhưng không nghĩ đến, đám người im lặng vừa rồi lại nhao nhao lên hô giá.

Không lâu sau, đã hét lên hai ngàn linh thạch.

Tiêu Tuyệt xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch.

Mặc dù hắn có nhẫn càn khôn, nhưng những đồ vật ở bên trong, đều không thích hợp để lấy ra.

"Năm ngàn linh thạch."

Tiêu Tuyệt nhìn về đồ vật đang được đấu giá, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ.

Hắn và Cục Bông Nhỏ, cuối cùng vẫn không có duyên phận.

Khiến hắn rất khó chịu.

Nam Cung Chỉ ở trong rạp, cũng lo lắng nhìn Nam Cung Nhược Lăng: "Tỷ tỷ, chúng ta.... Làm sao có thể có nhiều lĩnh thạch như vậy."

"Yên tâm, trước khi đến đây, cha đã nói, phòng đấu giá này còn nợ chúng ta một ân tình, muội có thể tùy ý lựa bất kỳ một vật đấu giá nào. Nhưng mà tiểu Chỉ, cơ hội này rất khó để có được, muội thật sự lãng phí một cơ hội này lên một con chuột vô dụng và một tên phế vật này sao?"

Nam Cung Chỉ kiên định nói: "Chính là Tiểu Ly đã cứu ta. Ta nhất định phải cứu nó ra."

Nam Cung Nhược Lăng cũng không có ngăn cản, bởi vì nàng cũng có chút hứng thú với thiếu niên tóc vàng.

Rất nhanh, người phụ trách của phòng đấu giá, đã tự mình dẫn theo một người một thú đi đến.

Lúc Đế Nhan Ca nhìn thấy Nam Cung Chỉ, hiển nhiên có chút bất ngờ.

Mà Nam Cung Chỉ lại vui mừng đi đến, hai tay ôm lấy Đế Nhan Ca vào trong ngực.

"Tiểu Ly, quá tốt rồi, ngươi không ra thì ổn rồi."

Long Viêm Triệt nhìn Đế Nhan Ca đang được ôm, chỉ có thể không cam lòng dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Nam Cung Chỉ.

Bây giờ hắn chỉ có mình Tiểu Ly.

Nếu như Tiểu Ly xảy ra chuyện gì, thà rằng hắn đi chết cho xong.

Hắn thà chết cũng sẽ không làm nô ɭệ của người khác.

Nhưng mà hắn càng không muốn làm nô ɭệ, nhưng hết lần này đến lần khác vẫn có người nhắc đến chuyện này.

Quả nhiên Nam Cung Nhược Lăng đối với một tướng mạo xuất chúng, rất có hứng thú với mái tóc màu bạch kim của Long Viêm Triệt.

"Tiểu nô ɭệ, ngươi tên là gì?"

Long Viêm Triệt dùng con mắt phẫn nộ nhìn Nam Cung Nhược Lăng, hiển nhiên hắn rất chát ghét biệt danh này.

Vẫn là Nam Cung Chỉ giải vây giúp hắn: "Tỷ tỷ, hắn... Hắn cũng là bạn của ta, hắn không muốn tỷ gọi hắn là nô ɭệ. Vậy thì ta đặt cho hắn một cái tên, gọi là A Kim đi."

Nam Cung Nhược Lăng hừ một tiếng, nói: "Từ nay về sau người này và Chuột Thông Thiên ở trong viện của muội. Đừng để cho bọn hắn chạy loạn, nếu để cho cha biết muội dùng cơ hội khó có được này, mang về một người và một con vật không có giá trị này, hắn nhất định sẽ rất tức giận."

"Đa tạ tỷ tỷ."

Nam Cung Chỉ vui vẻ ôm Đế Nhan Ca, vuốt vuốt lông của nàng thành rất thẳng, điều này khiến cho Đế Nhan Ca rất hài lòng.

Hội đấu giá vừa mới kết thúc, lúc đoàn người Nam Cung Nhược Lăng định lên xe ngựa để rời đi, một người Đế Nhan Ca rất chán ghét xuất hiện, vậy mà ngăn cản bọn hắn lại.

Lúc Đế Nhan Ca thấy Tiêu Tuyệt, đầu tiên là chui vào trong ngực của cô gái.

Nàng nghĩ, sao lại gặp Tiêu Tuyệt ở đây, hi vọng rằng hắn sẽ không nhìn thấy nàng.

Tiêu Tuyệt nhìn thấy, không biết như thế nào, trong lòng lại có chút khó chịu.

Đây là lần đầu Nam Cung Nhược Lăng gặp Tiêu Tuyệt.

Nhìn thấy diện mạo và tu vi của hắn, khiến cho Nam Cung Nhược Lăng có chút thiện cảm.

"Ngươi là tu giả tu vi Kim Đan? Xin hỏi đang ở tông môn nào?"

"Chỉ là một tán tu, không môn không phái. Có một việc không biết có làm phiền cái ngươi hay không?"

Nam Cung Nhược Lăng nghe được hắn là một tán tu, ở trong lòng nổi lên một chút tâm tư: "Không biết vị sư huynh này, có hứng thú hay không thì hãy đi theo Nam Cung gia bọn ta chậm rãi nói chuyện tỉ mỉ hơn?"

Mặc dù Tiêu Tuyệt gật nhẹ đầu, nhưng Nam Cung Nhược Lăng lại phát hiện, ánh mắt của Tiêu Tuyệt lại khoá chặt ở trên ngườI muội muội nàng, cái này khiến nàng có chút hoài nghi về tự tin của mình, sắc mặt có chút xấu hổ.

Sau khi lên xe, còn xảy ra chuyện lúng túng hơn.

Nam Cung Nhược Lăng và Nam Cung Chỉ có thói quen ngồi đối diện nhau.