Chương 90: Thiếu niên

Nếu như hắn vẫn còn sống, nhất định sẽ bảo vệ nàng thật tốt.

Long Viêm Triệt năm đó, là một người nói rất ít, lương thiện, một thiếu niên thành thật, cho dù ở trên người vết thương chồng chất, cũng chưa bao giờ oán hận người khác.

Ngay cả người phụ thân đã bán hắn, hắn cũng chưa bao giờ trách móc.

Nhìn lại hắn của hiện tại, tính tình nóng nảy, so với trước kia không giống nhau một chút nào.

Long Viêm Triệt đau lòng nhìn thú nhỏ đang nằm thoi thóp, lại nghĩ đến hàng xóm sát bên nhà từng nuôi một con hồ ly màu xám.

"Ngươi chắc là hồ ly phải không, từ nay về sau ta gọi ngươi là Tiểu Ly nhé."

"Tiểu Ly, chúng ta đi chết cùng với nhau đi."

"Kỳ thật là ta cũng không muốn chết, xem như ở trên đời này có nhiều người chán ghét ta như vậy, nhưng ít ra vẫn có ngươi quan tâm đến ta. Nhưng ta không muốn bị bán làm nô ɭệ, nghe nói sẽ bị hành hạ sống không bằng chết. Chỉ có cái chết, ta sẽ không cần làm nô ɭệ nữa."

Nghe được lời của Long Viêm Triệt nói, Đế Nhan Ca lại kích động thêm một lần nữa.

Lúc này, có một thiếu nữ bị nhốt sát vách Long Viêm Triệt, đột nhiên khóc lớn lên.

"Ô ô, ta cũng không muốn bị bán đi. Ngươi nói đúng, nếu bị bán, thì bây giờ thà đi chết còn hơn."

Dáng dấp của thiếu nữ có chút tinh xảo và đáng yêu, nhất là lúc nàng đang khóc, càng khiến người ta muốn yêu thương.

Xem ra nàng khoảng chừng mười ba mười bốn tuổi, nhưng ở trên cổ cũng đeo một vòng tròn giống như những linh thú kia.

Tiếng khóc mà Đế Nhan Ca nghe được, chắc là của nàng.

Đế Nhan Ca chậm rãi đi đến, đi đến vách tường sát vách đang cản trở, thế là nàng dùng đầu vọt tới.

Thiếu nữ ai u một tiếng, phát hiện mình chạm vào một đồ vật gì đó mềm mềm.

"Tiểu Ly!"

Long Viêm Triệt kêu lên một tiếng đầy sự lo lắng.

Hắn thậm chí còn không nhìn thấy Đế Nhan Ca đã đi đến đó lúc nào.

Thiếu nữ kia một lần nữa ôm Đế Nhan Ca đang choáng váng lên khóc lóc: "Ô ô, ta cũng không muốn chết đâu. Ta xin lỗi."

Nước mắt rơi xuống trực tiếp làm ướt lông của Đế Nhan Ca.

Lúc này Đế Nhan Ca vung móng vuốt về phía cổ của cô gái.

Thiếu nữ hoảng sợ kêu lên một tiếng, theo bản năng lui lại về sau.

Rầm một tiếng, vách tường ở phía sau lưng của nàng, lại bị nàng đυ.ng sập.

Nàng sờ lên cổ của chính mình.

Không thấy chiếc vòng giam cầm tu vi của mình đâu cả.

Nhìn thấy chiếc vòng trên cổ cô gái đã biến mất, những tu giả kia mặt đã xám như tro, trong mắt đều có chút vui mừng.

"Có thể... Có thể giúp bọn ta được không?"

Thiếu nữ tiến lên muốn giúp bọn hắn gỡ chiếc vòng ra, không nghĩ đến bây giờ nàng là Trúc Cơ đỉnh phong, lại không có cách nào gỡ được chiếc vòng kia.

"Chít."

Đế Nhan Ca nhảy lên phá vỡ chiếc vòng trên cổ của những người kia.

Gỡ xong, bọn hắn dự định đi ra về phía cửa.

Cuối cùng, bọn hắn quyết định có thể mang theo Đế Nhan Ca đi cùng.

Nhưng nếu mang thêm Long Viêm Triệt thì sẽ rất phiền phức, tất nhiên là bọn hắn không muốn mang theo.

Đế Nhan Ca không chịu rời khỏi Long Viêm Triệt, thế là chui vào trong áo của Long Viêm Triệt.

Ở giữa cổ áo, để lộ ra một cái đầu nhỏ đáng yêu, hai móng vuốt cũng gắt gao nắm lấy cổ áo.

Long Viêm Triệt cảm nhận được sự mềm mại của vật nhỏ, mỉm cười sờ lên đầu của nàng.

"Nhóc con, chúng ta ở chung một chỗ với nhau đi."

Thiếu nữ kiacó một chút do dự, cuối cùng vẫn chạy trốn theo những tu giả kia.

Bởi vì nàng biết nếu mang theo tên phế vật Long Viêm Triệt này, chắc chắn chỉ có một chữ "chết."

Nhưng chỉ cần nàng chạy thoát, nàng sẽ nói cho người trong nhà đến cứu hắn.

Cuối cùng, Long Viêm Triệt mang theo Đế Nhan Ca, chạy được hai bước thì đã bị bắt về.

Đám người ở bên ngoài màn sáng, ánh mắt mạnh mẽ táo bạo nhìn Long Phạn Đại Đế, nhìn hắn ở bên trong nhu nhược bị xem thường, thiếu niên ăn mặc mỏng manh.

Bọn hắn cũng cúi đầu không dám nhìn, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng không dám, hiện trường rất quỷ dị.

Dù sao đây cũng chính là lịch sử đen tối của Long Phạn Đại Đế, bây giờ lại bị bọn hắn nhìn thấy, sẽ không bị Long Phạn Đại Đế bẻ thành từng khúc đấy chứ.

Nhưng mà, lúc trước Long Phạn Đại Đế thường xuyên xúc động và táo bạo như vậy, giờ phút này lại không chớp mắt nhìn lên màn sáng, đều không nói một tiếng nào.

Đám người nhìn thấy vậy, mặc dù không dám nói lời nào, nhưng vẫn không nhịn được làm quần chúng ăn dưa, tiếp tục xem trò hay...