Chương 82: Sao nàng lại có thể là Tiểu Ly

Đặc biệt là bộ dáng nén chịu sự đau đớn của Yêu Đế, lại tăng thêm vài phần đáng thương.

Không thể nhìn được, kiên quyết không thể nhìn xem được, không thì sẽ động tâm mất.

Đế Nhan Ca cảm thấy bây giờ thân thể của mình có gì đó không đúng, nàng cảm giác toàn thân thể đều tê dại.

Nàng quả thật rất khó chịu.

Nàng tưởng rằng chỉ cần tìm cái chết là được, sao lại khó khăn như vậy chứ?

Đùa nhau sao?

Lúc này, mọi người vây quanh xem màn sáng thấy một người đang sống sờ sờ.

Một người đang sống sờ sờ đột nhiên lại biến mất, chỉ còn lại một chú chó con.

Toàn thân chó con từ trên xuống dưới, ngoại trừ ở trên trán có một nhúm lông màu tím, toàn thân từ trên xuống dưới đều là bộ lông trắng như tuyết.

Da lông rất mềm và thẳng, nhìn giống như một đám mây mềm mại, hai lỗ tai lông xù cũng rất tinh tế, lâu lâu sẽ run lên, run đến mức khiến trái tim người khác mềm xuống, cặp mắt nhỏ giống như tấm thủy tinh đen mờ mịt, đáng yêu đến mức khiến người ta mềm lòng.

Đương nhiên mọi người vây quanh nhìn xem cũng không ngốc, một người đang sống sờ sờ, sao lại có thể biến thành một con chó con.

Còn đáng yêu đến mức khiến người khác không muốn sống.

Trong đó có một vài tiên nữ, cũng rất thích những sủng vật này, nhìn chằm chằm vào chó con, chảy nước miếng thèm nhỏ dãi.

Da lông vừa thẳng vừa mềm, khiến cho bọn họ muốn sờ một cái.

"Ha ha, ta biết rồi, các ngươi đừng quên Đế Nhan Ca có huyết mạch của hồ ly tinh, hắn vốn dĩ đã có huyết mạch của hồ ly tinh, dưới tác động của lời nguyền nên huyết mạch mới được thức tỉnh."

"Mọi người nhớ phải giữ vững tinh thần, tuyệt đối đừng bị hồ ly tinh mê hoặc."

"Cái này.... Chính là hồ ly tinh thật hả."

Đúng thật là muốn mạng mà.

Đúng là muốn mê hoặc chết bọn họ, hoá ra chính là hồ ly tinh, chính là dùng sự mê hoặc gϊếŧ người.

"Không có khả năng, sao hắn lại có thể là Tiểu Ly chứ?"

Long Viêm Triệt không dám tin nhìn vào màn sáng ở trước mặt, hốc mắt đỏ bừng trừng mắt nhìn cái người muốn chết không muốn sống kia ở trong màn sáng lại chính là tiểu hồ ly.

Lúc trước trong lúc hắn vẫn còn là nửa người nửa rồng, tiểu hồ ly vẫn luôn làm bạn với hắn, sao lại có thể là Đế Nhan Ca.

Rõ ràng tên đáng chết Đế Nhan Ca kia đã nói, hắn đã gϊếŧ tiểu hồ ly rồi mới đúng.

Còn có thêm một cảm giác sợ hãi nữa chính là của Tiêu Tuyệt, hắn dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Đế Nhan Ca, rốt cuộc hắn còn có bao nhiêu bí mật nữa.

Long Viêm Triệt hốc mắt đỏ bừng nhìn về phía Đế Nhan Ca đang ở trên thần toạ.

"Yêu Đế, rõ ràng năm đó ngươi đã nói cho ta, Tiểu Ly đã bị ngươi gϊếŧ. Tại sao ngươi lại là Tiểu Ly được chứ."

Đế Nhan Ca hừ một tiếng, nàng cũng không thể nói được, rằng nàng làm những điều này chỉ để về nhà.

Việc đã đến nước này rồi, nàng chỉ có thể mạnh mẽ giải thích: "Nếu không nói ta đã chết, ngươi sẽ tìm kiếm bổn đế không ngừng thì sao? Người có địa vị như bổn đế, lúc đó mang một thân phận hèn mọn như vậy, sao có thể để người khác biết được chứ."

"Ngươi...."

Rất nhanh Long Viêm Triệt đã bình tĩnh lại.

Nếu hắn đã là Tiểu Ly thì thế nào.

Hắn lừa mất tất cả báu vật của long tộc, lại tàn sát toàn bộ long tộc ta, ta vẫn sẽ hận hắn.

.......

Đế Nhan Ca ở trong màn sáng không nghĩ đến, nàng rất khó khăn để nhịn được cảm giác tê dại này, nàng dùng cái tay gãi gãi trán, kết quả cả tay đều là lông, hơn nữa còn phát hiện tay của mình đã biến thành móng vuốt.

Đầu tiên nàng cảm thấy mình lại xuyên không rồi.

Nhưng không có khả năng đó, nàng cảm giác được bản thân vẫn ở trong thân thể phế vật kia như cũ.

Nhưng sau khi biến hình, nàng lại cảm giác được thân thể đã khôi phục được một chút sức lực.

Tất nhiên tốc độ khôi phục này so với lúc còn ở hình người còn nhanh hơn nhiều.

Nàng kích động lập tức kêu lên một tiếng "Chít."