Chương 83: Cục Bông Nhỏ

Bây giờ đang ở cạnh cấm địa, một con vật toàn thân trắng như tuyết, ở trên trán có một chùm lông màu tím sữa nhỏ, đang cố gắng bước đi nhưng bốn chân lại không phối hợp được với nhau, từng bước từng bước di chuyền về phía trước.

Hai đôi tai nhỏ lông xù bỗng nhiên run run lên, chứng minh cho tâm tình hiện tại của nàng không được thoải mái.

Đột nhiên biến thành một con vật gì cũng không biết, hiện tại nàng rất hoảng sợ.

Nhưng mà... Ở trong rừng nhất định sẽ có thú dữ, yêu thú, linh thú, nàng nhất định sẽ cố gắng để kiếm được một đàn thú mạnh mẽ.

Nhưng mà những đôi chân mới này, đều không phối hợp với nhau một chút nào.

Bi kịch nhất kà, nàng ở hình dạng thú thì khôi phục rất nhanh, chỉ một lát, nàng đã đi cách chỗ cũ rất xa, hơn nữa nàng bò vào trong một bụi cỏ.

Bụi cỏ dại này rất cao, bởi vì nàng quá nhỏ nên đã bị nó giấu, căn bản sẽ không có ai chú ý đến, chỉ có nàng đôi lúc có động đậy một chút, sẽ tạo ra một âm thanh hỗn loạn.

Đột nhiên, nàng nghe được có động tĩnh ở trên đầu. Thế là nàng nâng cái đầu nhỏ đầy lông xù lên, nhìn xuyên thấu qua đám lá cỏ và bụi cây, mơ hồ có thể thấy được một bóng dáng mà nàng ghét nhất xuất hiện.

Chính là tên này, hại nàng đến bây giờ không thể về nhà được.

Nàng hận không thể dùng móng vuốt cào nát hắn.

Lúc Tiêu Tuyệt quay trở về, phát hiện ở đây đã không có bóng dáng của Đế Nhan Ca.

Hắn dùng thần thức quét qua, vẫn không có cái gì cả, trên mặt đất chỉ có quần áo rách nát Đế Nhan Ca để lại.

Hắn biết Đế Nhan Ca rất kiêu ngạo, làm sao có thể để quần áo ở lại đây rồi rời đi.

Cho nên nhất định hắn đã chết.

Nàng rơi xuống nơi này đã bị yêu thú ăn thịt.

Dù gì nơi này cũng là Tuyệt Cấm Chi Sâm.

Cho dù có ở bên ngoài, cũng có thể gặp nguy hiểm.

Hắn chỉ rời đi một lúc, xử lý những vết máu đáng chết kia, nàng lại như vậy mà chết, còn những chuyện hắn chuẩn bị vì nàng còn chưa có cơ hội để làm.

Trong lòng Tiêu Tuyệt đột nhiên có chút vắng vẻ.

Nếu như sớm biết nàng sẽ chết dễ dàng như vậy, hắn sẽ dùng thuật Thanh Khiết dọn dẹp tạm thời.

Sau khi thở dài tiếc nuối, Tiêu Tuyệt chuẩn bị ngự kiếm rời đi.

Đế Nhan Ca vẫn ở trong bụi cỏ tạo ra tiếng xột xoạt bò về phía trước, dưới cái nhìn của nàng, giữa nàng và Tiêu Tuyệt, sớm đã không muốn gặp nhau.

Nàng muốn đi tìm con đường chết khác.

Nàng kêu, cả đời này của nàng không muốn nhìn thấy mặt của tên Tiêu Tuyệt nữa.

Nhưng mà xui xẻo vây lấy người, càng muốn né tránh, thì nó sẽ xảy ra.

Đế Nhan Ca đang bò, thân thể đột nhiên run lên, bị một bàn tay nắm chặt da lông ở phần gáy.

Ngay sau đó, nàng và Tiêu Tuyệt mắt lớn mắt nhỏ trừng mắt lẫn nhau.

Kẻ thù gặp mặt, đỏ mắt hết sức, móng vuốt của Đế Nhan Ca vung loạn lên, nhưng nàng quá nhỏ và chân cũng quá ngắn, vung vào trong không trung.

Tiêu Tuyệt nhìn qua Cục Bông Nhỏ này, cảm thấy Cục Bông Nhỏ và Đế Nhan Ca có một chút giống nhau.

Cũng chán ghét hắn như vậy.

Mà ở giữa trán cũng có một dấu ấn màu tím.

Đương nhiên, sẽ không cùng một loại chủng tộc, nhưng hắn cũng không cho rằng hai người sẽ là một.

Nhưng mà sao lại không có được một chút linh lực nào, nhóc con này cũng không có một chút tu vi nào, sao có thể sống sót được trong Tuyệt Cấm Chi Sâm này chứ?

Đột nhiên, hắn muốn giữ nàng ở lại.

"Nhóc con, sau này ngươi đi theo ta đi."

"Chít."

Đế Nhan Ca tức giận chửi bậy một mạch.

Tiêu Tuyệt nhìn thấy Cục Bông Nhỏ này đang nhảy nhót vui mừng, hắn cảm thấy hắn và nàng giống nhau đều bị bỏ rơi.

Một mình hắn lẻ loi trơ trọi ở đây, có lẽ nuôi thêm một Cục Bông Nhỏ đáng thương này, có thể giúp hắn có thêm một niềm vui.

Thế là hắn xách Cục Bông Nhỏ lên, bay về hướng thành chủ.

Bây giờ, Kiếm Tâm Tông đã bị phá hủy, xem như chưa bị nổ bay đi, Tiêu Tuyệt cũng không có ý định quay trở lại.

Vốn dĩ hắn quay về Kiếm Tâm Tông là vì Đế Nhan Ca, hiện tại Đế Nhan Ca đã chết, trở về cũng không có ý nghĩa gì.