Chương 46

Trọng Diệp lắc lắc đầu, cố gắng ném tình tiết ngu ngốc này ra khỏi tâm trí.

Sau khi ngồi dậy, chiếc chăn nhỏ vốn đắp trên người trượt xuống thắt lưng, cùng với đó là một cánh tay rắn chắc, lúc này đang nặng nề đặt trên đùi Trọng Diệp.

Trọng Diệp ngơ ngác nhìn nó, lại nhìn khắp xung quanh một lượt, nhưng không phát hiện bóng dáng gối đầu đâu.

Cho nên, cậu không chỉ ôm cánh tay đại công Đức Đặc Lý vào lòng mà còn coi nó là gối đầu?

Trọng Diệp: “...”

Cậu lại nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.

Đại công Đức Đặc Lý vẫn nhắm mắt, không bị động tác của Trọng Diệp đánh thức, những sợi tóc màu bạc hơi dài tản mát trên mặt, khuôn mặt ngủ ngon thoạt nhìn có mấy phần điềm nhiên.

Trọng Diệp do dự một lát, cuối cùng vẫn không nén được lòng tò mò của mình, lặng lẽ sáp lại gần.

“Ừm... trước đó không chú ý, khuôn mặt của đại công vẫn rất đẹp nha.”

Thoạt nhìn tướng mạo không quá thân thiện nhưng cũng không quá đáng sợ. Có điều đa số người nhìn thấy đại công Đức Đặc Lý đều chú ý đến khí thế trên người hắn đầu tiên, giá trị nhan sắc dễ dàng bị xem nhẹ.

Ánh mắt Trọng Diệp rơi lên hàng mi đang khẽ run rẩy bởi vì hô hấp của đại công, gần như sắp không khống chế nổi cánh tay rục rịch muốn động của mình.

Chỉ... chỉ sờ một cái, chắc sẽ không bị phát hiện đâu nhỉ?

Luôn có khoảnh khắc như vậy, loài người sẽ không khống chế nổi lòng tò mò của mình mà có xúc động đi tìm đường chết.

Trọng Diệp hơi chột dạ liếc nhìn xung quanh, phòng ngủ của đại công đương nhiên không có mặt những người khác, cậu bèn lấy hết can đảm cẩn thận dè dặt vươn tay ra.

Đầu tiên chạm vào mí mắt ấm áp, di chuyển dọc xuống dưới chính là lông mi dài mà dày, vuốt dọc theo đường cong của chúng, mặc cho chúng rung động dưới tay mình.

Loại cảm giác này thật sự rất kỳ diệu.

Trọng Diệp gần như nghiện loại cảm giác này, cậu không nhịn được nghĩ đến đôi mắt màu vàng xinh đẹp của đại công, nếu nhìn nó ở khoảng cách gần, chắc chắn sẽ càng đẹp hơn...

Cậu nghĩ vậy, vừa ngước mắt đã bắt gặp đôi mắt màu vàng kia.

Trọng Diệp: “!!!”

Chuyện... chuyện gì thế này? Đại công tỉnh lúc nào?

Trọng Diệp bị dọa giật nảy mình, bị đại công dùng ánh mắt sâu xa khó lường nhìn chăm chú, cậu càng thêm chột dạ.

Trước khi Trọng Diệp ngồi dậy thì Đức Đặc Lý đã tỉnh rồi.

Đồng hồ sinh học chuẩn xác khiến hắn luôn thức giấc vào thời gian cố định, nhưng hắn cũng không mở mắt ra.

Mà dù không mở mắt nhưng hắn cũng có thể cảm nhận được cánh tay mình đang bị ôm chặt, dán vào một cơ thể ấm áp mềm mại, người Lam tinh gối vào lòng bàn tay hắn, mái tóc mượt mà và khuôn mặt mềm mại khẽ cọ vào lòng bàn tay hắn, nơi da thịt tiếp xúc như lóe ra một dòng điện, cảm giác ngứa ngáy khó nhịn xuôi theo mạch máu đi đến trái tim.

Hầu kết của Đức Đặc Lý trượt lên xuống, trong bóng đêm phác họa ra dáng vẻ lúc này của người Lam tinh.

Bỗng chốc, hắn cảm thấy người Lam tinh khẽ nhúc nhích.

... Em ấy tỉnh rồi sao?

Chuyện xảy ra tiếp theo vượt ra ngoài dự liệu của Đức Đặc Lý - khi cảm nhận thấy ngón tay nhỏ bé ấm áp sờ lên mắt mình, hắn cực kỳ kinh ngạc.

Hắn còn tưởng rằng người Lam tinh không dám thân thiết với hắn, thậm chí còn có phần sợ hãi hắn, nhưng bây giờ xem ra cũng không phải như vậy.

Trong lòng hắn bỗng dâng trào cảm giác vui mừng thầm kín, không nhịn được mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt hoảng sợ của người Lam tinh.

Trọng Diệp không nhịn được cúi đầu.

Nhân lúc người ta ngủ sờ soạng người ta, thoạt nghe rất biếи ŧɦái, chưa kể còn bị bắt quả tang, lúc này đây cậu đang vô cùng xấu hổ.

“Xin... xin lỗi...” Trọng Diệp xấu hổ đến độ hai tai đỏ bừng.

Ba chữ này cậu nói rất lưu loát, từ ngữ thông dụng như này là từ cậu học được sớm nhất, bình thường nghe nhiều nên cũng dễ dàng bắt chước.