Chương 32

Đức Đặc Lý cau mày: “Ánh mắt của ông...” Chắc chắn là có vấn đề.

Đợi đã, ông ta vừa nói cái gì? Thành viên gia đình quan trọng?

Nói vậy chắc chắn không phải là thú Khải Đặc rồi, Đức Đặc Lý cũng không phải kẻ ngốc, hơi suy nghĩ một chút là biết người quản gia nói tới là ai.

“...” Thảo nào cố ý treo ở nơi bắt mắt như vậy, Đức Đặc Lý dừng lại chốc lát mới nói: “Ánh mắt của ông... không tệ, nhưng lần sau nhớ báo cho tôi trước khi làm chuyện thế này.”

Lỡ như hắn không rõ ràng mà ném bức tranh đi thì làm sao bây giờ?

“Vâng, chủ nhân.” Quản gia cười đồng ý.

“Còn nữa.” Máy bộ đàm truyền ra tiếng nói của Đức Đặc Lý, mang theo chút xíu mất tự nhiên khó mà nhận ra: “Thành viên gia đình quan trọng gì chứ? Tôi còn chưa có ý định... xây dựng gia đình với cậu ta đâu.”

Bốn chữ ‘xây dựng gia đình’ nhỏ đến mức gần như không nghe được.

Ôi chao chao...

“Như vậy sao chủ nhân?” Trên mặt quản gia rạng rỡ ý cười, giọng điệu lại rất nghiêm túc: “Tôi lại cho rằng, ngài đã có ý định mang cậu ta về nhà, cho dù là thân phận gì thì cũng coi như là một thành viên trong gia đình rồi, xưng hô thế này cũng không có ý gì đặc biệt, là ngài hiểu nhầm thôi.”

Đức Đặc Lý: “...”

Một lúc lâu sau quản gia vẫn chưa nhận được câu trả lời, nhìn lại bộ đàm, vậy mà bị cúp rồi.

“Ôi chao, người trẻ tuổi thật sự thật thiếu kiên nhẫn.” Lai Đốn nhìn bộ đàm, nụ cười mang đầy ý tứ sâu xa.

Đức Đặc Lý tiện tay ném bộ đàm xuống, hai tay đặt trên bàn, vẻ mặt nghiêm nghị ngây ngẩn một lúc lâu, người không biết còn tưởng hắn đang suy ngẫm chuyện lớn liên quan đến quốc gia gì.

Một lát sau, cuối cùng hắn cũng cử động - hắn đứng dậy, lần nữa đi đến trước bức tranh đơn giản kia, nghiêm túc ngắm nghía.

... Vẫn cảm thấy không hài hòa.

Ngẫm nghĩ chốc lát, hắn đưa tay gỡ hết tranh sơn dầu treo ở xung quanh xuống, tùy tiện đặt sang một bên, chỉ để lại bức tranh đơn giản kia lẻ loi trơ trọi treo trên vách tường.

... Bây giờ trông tốt hơn nhiều rồi.

Mang một loại thái độ nào đó mà bản thân hắn cũng không nói rõ được ngắm nghía bức tranh lần nữa, Đức Đặc Lý phát hiện bức tranh này cũng không bết bát như trong tưởng tượng.

Cho dù hai con mắt to nhỏ không đều, cơ thể hệt như bí đao, cái đuôi biết cuộn tròn, nhưng càng nhìn lại càng thấy thuận mắt.

“Mộc mạc đáng yêu, thú vị ý nghĩa...” Thưởng thức chốc lát, Đức Đặc Lý thì thào nói ra: “Đánh giá của Lai Đốn vẫn rất đúng trọng tâm.”

Có điều trên vách tường chỉ treo một bức tranh như vậy thì rất trống trải.

Đức Đặc Lý nghĩ chốc lát, phân phó thị nữ chăm sóc Trọng Diệp: Chuẩn bị thêm cho người Lam tinh một số giấy và bút vẽ, sau đó đóng khung tất cả tranh cậu vẽ ra rồi mang đến thư phòng của hắn.

...

Không biết có phải ảo giác của mình hay không, Trọng Diệp phát hiện, gần đây có hai loại đồ vật xuất hiện bên cạnh cậu với tần suất cực kỳ cao.

Đồ vật dạng giấy, giấy trắng đủ loại chất liệu, lớn nhỏ khác nhau; đồ vật dạng bút, bút vẽ đủ loại màu sắc, ngòi bút khác nhau.

Trọng Diệp nhìn chúng nó, hơi nghi ngờ: Đây... là muốn bồi dưỡng cậu thành họa sĩ sao?

Thật ra kỹ năng vẽ của Trọng Diệp không bết bát như vậy, khi trên trái đất, cậu còn là một họa sĩ truyện tranh chuyên vẽ những con vật dễ thương có chút tiếng tăm, sở hữu không ít fan hâm mộ.

Nhưng sau này bởi vì tai nạn bị thương, phải mất một thời gian để hồi phục, cho nên đã lâu không vẽ.

Lần trước khi vẽ bức tranh đơn giản kia, bút cậu tìm được đều là bút đám ‘người khổng lồ’ dùng, cây bút dài chừng nửa người cậu, Trọng Diệp cầm nó còn cố hết sức, quá trình vẽ vời lại càng hệt như tác chiến.

Nếu là lúc trước, cho dù thế nào cậu cũng không tưởng tượng nổi, lúc sinh thời cậu lại phải vật lộn cả ngày với một cây bút, nhân sinh quả thật kỳ diệu.

Về sau không tìm thấy bức tranh kia đâu, Trọng Diệp cũng không để ý.

Có thể là bị vứt rồi! Cậu nghĩ như vậy.