Chương 33

Đương nhiên, cậu không ngờ được rằng bức tranh kia không chỉ không bị vứt bỏ, mà còn được đóng trong khung ảnh tinh xảo đắt đỏ, treo trong thư phòng của đại công Đức Đặc Lý, thỉnh thoảng được đại công ‘thưởng thức đánh giá’ một phen.

Mà bây giờ, những chiếc bút mang đến đều là được làm riêng cho cậu, cầm trong tay rất vừa vặn, lúc buồn chán Trọng Diệp cũng sẽ tiện tay vẽ vài nét tập luyện.

Nhưng mà, điều khiến cậu không hiểu nổi là vì sao mỗi lần nhìn thấy cậu tiện tay vẽ lên giấy trắng, nữ giới phụ trách chăm sóc cậu đều kích động khen ngợi một hồi, sau đó lấy bức tranh đi.

Chẳng lẽ bọn họ thật sự muốn bồi dưỡng cậu thành họa sĩ? Trọng Diệp nghĩ mãi không ra.

Lần trước gặp gỡ mèo to, nó hỏi cậu có muốn đến nơi quần thể thú Khải Đặc sống cùng nó không, Trọng Diệp suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn từ chối.

Cậu biết rõ, nơi ở của thú Khải Đặc chính là loại hoàn cảnh ăn lông ở lỗ, cậu sẽ không cách nào thích nghi.

Chỉ dựa vào bản thân cậu thì không cách nào bắt được con mồi, không cách nào sinh tồn trong rừng rậm, lòng tự tôn của cậu không cho phép cậu để mèo to nuôi mình. Hơn nữa lỡ như về sau mèo to tìm được bạn đời thì làm sao bây giờ? Một kẻ vướng víu như cậu sẽ rất lúng túng! Mà nếu bởi vì cậu mà mèo to không tìm được bạn đời, vậy cậu càng không thể chấp nhận.

Sau khi từ chối thú Khải Đặc, Trọng Diệp có chút buồn vô cớ.

Thật ra khi cậu nhìn thấy hình ảnh thú Khải Đặc săn bắt thì đã biết, cuối cùng bọn họ vẫn phải tách ra. Mèo to thích hợp với rừng cây hoang dã hơn thế giới văn minh nhiều, mà Trọng Diệp thì hoàn toàn tương phản.

Sau khi cùng chung hoạn nạn, thú Khải Đặc sớm đã trở thành người bạn quan trọng của cậu, nó muốn đoàn tụ với đồng tộc, Trọng Diệp cũng thật lòng vui mừng thay nó.

Sau đó cậu có thể bắt đầu tính toán cho bản thân rồi.

Trước đó khi rơi vào trong tay Hầu Diệu, Trọng Diệp đã âm thầm thề sẽ không làm thú cưng mặc người chém gϊếŧ nữa, nhưng để đạt được mục tiêu này, cậu cũng phải có vốn liếng nhất định.

Muốn sinh hoạt động lập, nhất định phải thành thạo một nghề, nếu ngay cả bản thân mình cũng không nuôi sống được thì còn nói gì đến sống độc lập.

Trước đó, cậu nhất định phải học được ngôn ngữ nơi này, giao lưu và trao đổi là một trong những nhu cầu nguyên thủy nhất của con người, mà bọn họ đều cần ngôn ngữ làm môi giới.

Trước mắt cậu còn không biết đại công Đức Đặc Lý muốn sắp xếp cho cậu như thế nào, nếu như hắn muốn ‘nuôi dưỡng’ cậu, Trọng Diệp chỉ hi vọng cuối cùng mình có thể bày tỏ mong muốn tự do của mình với hắn, cậu có thể cố gắng kiếm tiền trả lại cho hắn tất cả phí tổn.

Trọng Diệp lại không hề nghĩ đến việc, đại công Đức Đặc Lý sẽ không đồng ý với yêu cầu này của cậu.

Một mặt, thoạt nhìn đại công Đức Đặc Lý cũng coi như thấu tình đạt lý, không đến mức phải làm khó cậu; mặt khác, không phải mèo to nói đại công Đức Đặc Lý chán ghét sinh vật yếu ớt sao, nói không chừng là hắn thấy cậu đáng thương không có chỗ để đi nên mới thu nhận giúp đỡ cậu, nghe thấy cậu muốn đi, có khi còn vui mừng lắm đấy!

Trọng Diệp muốn tưởng tượng ra dáng vẻ vui mừng của đại công Đức Đặc Lý, nhưng hồi lâu vẫn không có kết quả, chỉ có thể hậm hực từ bỏ.

Dáng vẻ tức giận trước đó của người này để lại cho cậu ấn tượng quá sâu sắc, Trọng Diệp nhớ lại vẫn còn hơi sợ hãi.

Cậu suy nghĩ chốc lát, vẫn quyết định giả vờ ngoan ngoãn hiểu chuyện một chút. Làm nghề nào yêu nghề nấy, làm thú cưng cũng không dễ dàng như vậy, lỡ như khiến đại công Đức Đặc Lý tức giận, cơ thể nhỏ bé này của cậu không chịu nổi cơn giận của hắn.

Cậu cầm bút vẽ lên, nếu bọn họ đã có ý đồ bồi dưỡng sở thích này của cậu, mà cậu cũng rất thích vẽ, vậy theo như mong muốn của bọn họ là được rồi.

...