Chương 3

Mặc dù chiếc l*иg trước kia mua cho thú Khải Đặc vô cùng xa hoa và đầy đủ thiết bị, nhưng nói thế nào thì đó cũng là một chiếc l*иg, đây không nên là đãi ngộ mà người Lam Tinh phải chịu?!

Cửa hàng trưởng liếc cô ta một cái, nhún vai nói: “Vậy cô cảm thấy, bây giờ chúng ta có thể cung cấp điều kiện tốt hơn cho cậu ta sao?”

Còn một câu hắn ta không nói ra, đó là sớm muộn gì cũng bán đi, chẳng lẽ còn phải nhọc lòng sắp xếp chỗ ở cho cậu ta sao?

Cát Song quét nhìn một vòng, không thể không thừa nhận, hắn ta nói đúng.

Không gian của phòng trong cũng không phải nhỏ, nhưng đã bị đồ dùng của thú Khải Đặc chiếm hơn nửa, hơn nữa...

Cát Song nhìn về phía thú Khải Đặc đang liếʍ láp móng vuốt, thấy rõ được hứng thú không chút che giấu ở trong mắt nó.

Cô ta lại nhìn về phía người Lam tinh mỏng manh yếu đuối, rõ ràng sẽ không chịu nổi một vuốt của thú Khải Đặc... vẫn là nhốt cậu vào trong l*иg thì an toàn hơn.

Trước tiên cô ta tìm chiếc l*иg kia, quét sạch tro bụi, trải xuống nệm êm, lắp đặt các loại thiết bị như máy nước uống... thậm chí còn bỏ mấy đồ chơi nhỏ lúc trước chuẩn bị cho thú Khải Đặc chơi lúc rảnh rỗi vào, hi vọng người Lam tinh có thể thích.

Trong lúc làm việc, cô ta không nhịn được nghĩ đến vấn đề mà lúc trước bởi vì hưng phấn mà bị tạm gác ở sau đầu: Mỗi một người Lam tinh đều có số hiệu và hồ sơ trong viện khoa học, mất tích chắc chắn sẽ bị phát hiện, hơn nữa căn bản không bán ra bên ngoài, cho nên người Lam tinh này từ đâu tới?

“Cửa hàng trưởng...”

Cô ta vừa mở lời đã bị ngăn cản: “Điều không nên hỏi thì cô đừng hỏi.”

Cát Song nghe vậy liền biết vấn đề này liên quan đến cơ mật của cửa hàng trưởng, trước khi nhận chức cô ta đã ký thỏa thuận, không thể tìm tòi nghiên cứu bí mật trong cửa hàng thú cưng. Cho dù lương bổng rất cao, đãi ngộ hậu hĩnh, cô ta cũng không thể không thừa nhận một điều, cửa hàng này quả thật mà một hắc điếm.

Cửa hàng trưởng luôn có những đường dây bí ẩn, có thể kiếm được các loại sinh vật quý hiếm có nguy cơ tuyệt chủng, trước đó cô ta cho rằng thú Khải Đặc đã đủ khiến người ta kinh ngạc rồi, nhưng không ngờ hôm nay lại có một người Lam Tinh, Cát Song không thể không cảm thán, cửa hàng trưởng quả là thần thông quảng đại.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu như không phải làm việc trong hắc điếm này, đời này cô ta sẽ không có cơ hội tận mắt nhìn thấy một người Lam Tinh sống sờ sờ.

Vừa nghĩ tới đây, trên mặt Cát Song liền lộ ra nụ cười mơ mộng.

Trọng Diệp đứng dậy, hai tay đỡ trên lan can nhìn nữ giới sở hữu đôi mắt màu xám đen và làn da màu lam nhạt kia bị nam giới mặc áo đen bên cạnh chỉ huy làm việc tất bật, thân phận địa vị của hai người đã hết sức rõ ràng.

Trên đầu nam giới mọc ra đôi tai cực giống linh cẩu, chỉ nhìn hai người bọn họ liền biết, không riêng gì hình thể lớn nhỏ, mà bọn họ và cậu căn bản không phải một loài sinh vật.

Không chỉ như vậy, Trọng Diệp còn nghe không hiểu tiếng nói của bọn họ, mặc dù thoạt nhìn hai người cũng không giống như cùng một loài sinh vật, nhưng bọn họ không gặp trở ngại trong việc giao tiếp.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa tất cả xong, Cát Song quay đầu nhìn một cái, lại bị dáng vẻ nghiêm túc của Trọng Diệp đốn tim: “Ôi chao, cậu muốn xem nhà mới của mình không?”

Lần này cửa hàng trưởng không ngăn cản, cô ta kéo mở cửa l*иg, ôm Trọng Diệp cùng với đệm êm ra khỏi chiếc l*иg quá mức chật hẹp trong mắt cô ta kia.

Cô ta hơi lo lắng người Lam tinh sẽ nhân cơ hội chạy trốn, cũng hơi lo sợ cậu sẽ giãy giụa mà rơi xuống, không thể không dùng một tay bảo bọc cậu.

Nhưng mà, lo lắng của cô ta cũng không trở thành sự thật, người Lam Tinh nho nhỏ yên tĩnh không nhúc nhích ngồi trên nệm êm, tay nhỏ nắm lấy nệm êm bên dưới, dáng vẻ ngoan ngoãn khiến trái tim cô ta tan chảy.

“Ngoan quá, ngoan quá...”

Lại không biết Trọng Diệp thoạt nhìn yên lặng mà ngoan ngoãn cũng có suy tính của mình: Trước khi không rõ tình thế, cậu sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.

Lời tác giả:



Một, vấn đề hình thể: chiều cao của Trọng Diệp và Đức Đặc Lý là 1:6 (trước mắt Trọng Diệp còn đang phát triển chiều cao nên tỉ lệ này cũng không phải không thay đổi), tương tự như một người bình thường và bé mèo một hai tuổi.



Hai, liên quan đến vấn đề ừm ừm ừm, có biện pháp giải quyết, sau này sẽ giải thích.



Ba, năng lực của tác giả có hạn, không tưởng tượng ra được khoa học kỹ thuật cao thời tinh tế, tất cả thiết lập đều phục vụ nội dung cốt truyện, mong mọi người thông cảm.