Chương 12

Không cần lo lắng thú Khải Đặc sẽ tổn thương đến người Lam Tinh, Cát Song cũng không đành lòng cứ luôn giam bé đáng yêu trong l*иg, khi trông thấy người Lam tinh tha thiết nhìn ra bên ngoài, lộ vẻ rất muốn đi ra bên ngoài, cô ta bèn tự quyết định thả cậu ra.

Bây giờ thú Khải Đặc đang nằm sấp trên thảm, chân trước chơi đùa một món đồ chơi nho nhỏ, mà người Lam tinh thì dựa lên bụng nó, trong tay cầm đồ chơi xếp gỗ hứng thú chơi đùa.

Không chỉ như vậy, bọn họ một con vật ‘meo ô meo ô’ kêu lên, một người ‘i a i a’ nói ra, giống như đang giao lưu với nhau, nói đến là hăng say.

Mặc dù Cát Song biết ngôn ngữ giữa bọn họ không thông, có lẽ căn bản không biết đối phương đang nói cái gì, nhưng vẫn không nhịn được cười một tiếng.

Nhưng cô ta không ngờ được rằng, Trọng Diệp và thú Khải Đặc thật sự đang giao lưu, bọn họ nghe hiểu tiếng đối phương.

Việc này còn phải kể đến buổi đêm thú Khải Đặc tập kích kia.

Sau khi Trọng Diệp thể hiện tay nghề vuốt ve điêu luyện trên người thú Khải Đặc, thiện cảm của nó đối với Trọng Diệp hệt như nấm mọc sau mưa, nhanh chóng tăng cao, thiện cảm vừa tăng, thái độ của nó đối với Trọng Diệp cũng thay đổi một trăm tám mươi độ.

Trước lúc này, trong mắt nó Trọng Diệp là một tên gai mắt, mà sau lúc này, nó đã đơn phương tuyên bố, cái tên khiến người khác yêu thích này đã bị nó thu làm thuộc hạ!

Làm tiểu đệ của ta, đại ca bảo kê ngươi!

Thậm chí nó còn rất muốn liếʍ đầu cho tiểu đệ mới thu nhận này để bày tỏ sủng ái với cậu, nhưng nhìn làn da non mềm của cậu, cuối cùng vẫn tiếc nuối từ bỏ suy nghĩ này.

Nhưng rất nhanh sau đó, vấn đề lại ập tới, nó phát hiện nó và người này không cách nào giao tiếp, không ai nghe hiểu ai nói chuyện, sau một khoảng thời gian mắt to trừng mắt nhỏ, thú Khải Đặc đột nhiên nhớ ra trong không gian của nó có một món đồ vừa vặn có thể giải quyết vấn đề này.

Lúc trước nó dùng thứ đồ này mới có thể nghe hiểu đám thú nhân ngu xuẩn kia nói chuyện.

Trọng Diệp trông thấy ‘mèo to’ trước mắt vung vuốt lên, sau đó có một món đồ trắng sáng lấp lánh không biết từ nơi nào rơi ra, lăn đến trước mặt cậu.

Đây là cái gì?

Trọng Diệp nhìn ‘mèo to’ dùng móng vuốt đẩy vật kia về phía này, bèn chỉ vào chính mình nói: “Cho ta sao?”

Thú Khải Đặc vẫn có thể hiểu được động tác này, nó khẽ gật đầu, lại thực hiện động tác nhai nuốt.

“Muốn ta ăn?” Trọng Diệp nhặt món đồ kia lên, cầm trong tay dò xét.

Món đồ kia hình bầu dục, cũng không quá to, chỉ chừng một quả táo, toàn thân trong suốt long lanh hệt như ngọc thạch, bên trong tựa như có chất keo trắng như tuyết di động.

Trọng Diệp thấy bên trên có một chấm đen nho nhỏ, còn tưởng là bụi bẩn, cậu lấy tay lau lau nhưng không sạch, chắc hẳn chấm đen này là vốn có trên đó.

Cậu do dự chốc lát, cuối cùng trong ánh mắt tha thiết của ‘mèo to’, vẫn bỏ nó vào trong miệng. Chỉ khẽ cắn ra một lỗ hổng, chất lỏng nửa ngưng kết bên trong đã chảy vào trong miệng, trượt thẳng xuống dạ dày.

Chất lỏng này không có hương vị gì, nhưng sau khi uống xong lại giống như có một dòng nước ấm chảy khắp toàn thân.

“Ừm...” Trọng Diệp giống như được ngâm trong suối nước nóng, toàn thân ấm áp, không nhịn được phát ra tiếng thở dài thoải mái.

Tác dụng của nó cũng không chỉ như vậy, sau khi ăn xong thứ đồ kia, Trọng Diệp nhạy bén phát hiện, năng lực học tập ngôn ngữ của cậu nhảy vọt thêm vài cấp bậc.

Chỉ ba ngày, cậu đã có thể thành thạo giao lưu với thú Khải Đặc. Mặc dù nguyên nhân là bởi vì ngôn ngữ của thú Khải Đặc tương đối đơn giản, nhưng điều này cũng đủ khiến người ta kinh ngạc rồi.

Bây giờ cậu đã bắt đầu học tập ngôn ngữ của thú nhân, mà Cát Song chính là đối tượng học tập phù hợp.

Lúc này, quang não của Cát Song vang lên tiếng ting ting ting, cô ta nhận được một tin nhắn: “Tân sinh viên thân mến, ngày mùng mười tháng chín, đại công Đức Đặc Lý sẽ đến trường học chúng ta, đọc diễn văn trong lễ khai giảng, mong rằng không ai vắng mặt...”

“Đại công Đức Đặc Lý?” Xem đến đây, Cát Song không nhịn được kêu lên.

Mà bên kia, Trọng Diệp đang dựng tai nghe ngóng.