Chương 11

Ông ta bắt đầu phục vụ cho nhà bọn họ từ thế hệ cha của đại công Đức Đặc Lý, không thể không nói, hai cha con đều cố chấp hệt nhau.

Nhưng bây giờ đã không nhìn ra được chút cố chấp nào trên người thân vương Ước Nhĩ. Bởi bây giờ ngài và vương phi tình cảm hòa hợp, vô cùng ân ái, những lời nhận xét tương tự trước kia sớm đã bị ông ta nuốt vào trong bụng không nhắc tới nữa.

Dưới cái nhìn của ông ta, sở dĩ đại công Đức Đặc Lý nói như vậy chỉ là bởi vì hắn chưa gặp được đúng người mà thôi. Dường như ông ta đã có thể đoán được ngày đại công bị vả mặt.

Đợi ‘xem mắt’ kết thúc, lần nữa trở lại phi thuyền, quản gia thất vọng nói: “Lần này không có đối tượng thích hợp, phải chờ hai mươi năm nữa tốp người Lam tinh tiếp theo mới trưởng thành.”

Đại công Đức Đặc Lý không hề để ý: “Tốt lắm, tai tôi có thể yên tĩnh hai mươi năm rồi.”

“...” Quản gia cạn lời chốc lát, vẫn không nhịn được nói: “Chủ nhân, tôi hi vọng ngài có thể nhớ rõ lời nói hiện giờ của mình, lỡ như về sau ngài tìm được bạn đời phù hợp với mình, vậy đừng trách tôi lấy nó ra trêu đùa ngài.”

Người đàn ông nhíu mày, không quá để ý tới lời này, hắn nhớ lại chuyện trải qua trước đây không lâu, nghi ngờ nói: “Rốt cuộc tại sao Tát Man có thể chịu được cái người Lam tinh không ngừng khóc quấy kia?”

Khi bọn họ rời đi, không biết xảy ra chuyện gì mà một người Lam tinh đột nhiên khóc rống lên, tiếng khóc giống như có tính lây lan, những người Lam tinh khác cũng lần lượt khóc theo.

Mặc dù vóc dáng của bọn họ nhỏ, nhưng âm thanh phát ra lại gần như có thể đâm thủng màng nhĩ người ta. Lần đầu tiên trong đời, đại công Đức Đặc Lý vội vã rời khỏi hiện trường giống như chạy trối chết. Hắn thề đây là hành động chật vật nhất kể từ khi hắn ra đời, không có ngoại lệ.

Hắn như có điều suy nghĩ nói: “Có lẽ có thể dùng tiếng khóc của bọn họ làm vũ khí mang tính sát thương hàng loạt.”

“Suy nghĩ này của ngài là không cách nào thực hiện.” Quản gia nghiêm trang nói: “Không một Long tộc nào lại bằng lòng để người khác nghe thấy tiếng khóc của bạn đời mình.”

Tham muốn chiếm giữ của Long tộc đối với bạn đời vô cùng mạnh mẽ, sở dĩ bọn họ sở hữu cái đuôi dài gấp đôi Á Long chính là để thời thời khắc khắc quấn bạn đời trong phạm vi của mình.

Quấn trong phạm vi của mình, bọn họ có thể đảm bảo bạn đời của mình an toàn không lo, mà quan trọng hơn là, làm như vậy thì mọi hành động của bạn đời đều không thoát khỏi tầm mắt bọn họ.

Người đàn ông chẳng hề thất vọng: “Được rồi.”

“Đúng rồi, học viện Quân sự Trung ương gửi thư mời cho ngài, hi vọng ngài có thể diễn thuyết trong lễ khai giảng.” Quản gia lấy một lá thư màu trắng như tuyết được niêm phong bằng sáp ra, học viện này vẫn làm theo truyền thống xa xưa.

“Xem ra ngài phải ở Trung Ương tinh thêm mấy ngày rồi.”

...

Cát Song ngồi trên một chiếc ghế trong phòng, trước mặt là giao diện quang não, cô ta mất tập trung xem tin tức, trên thực tế toàn bộ tâm trí đều đặt trên người Lam tinh và thú Khải Đặc ở bên cạnh.

Ngẫm lại hình ảnh nhìn thấy trước đó, đến bây giờ cô ta vẫn không thể tin nổi.

Thực ra sau khi hiểu lầm, cô ta nhanh chóng hiểu rõ, có lẽ bọn họ đang chơi một trò chơi tên là ‘móng vuốt nhất định phải ở trên’. Đây là kết luận cô ta tổng kết được sau một thời gian quan sát.

Khỏi phải nói, hai sinh vật dễ thương (mặc dù thú Khải Đặc lớn hơn một chút, nhưng vẫn miễn cưỡng phù hợp với hình dung này) lộ vẻ nghiêm túc, bàn tay nhỏ trắng nõn của người và móng vuốt mềm như nhung của con vật chồng lên nhau, hình ảnh kia, chỉ có thể dùng từ siêu cấp dễ thương để hình dung.

Mặc dù biết đây là một hiểu lầm, nhưng Cát Song vẫn cảm thấy hơi huyễn hoặc, rốt cuộc bé đáng yêu làm gì mà trong vòng một đêm đã tạo được mối quan hệ tốt đẹp với thú Khải Đặc?

Cô ta hiểu rất rõ tính tình của thú Khải Đặc, nó có loại tính cách bá đạo kiểu ‘ông trời là lão đại thì ta chính là lão nhị’, khi cô ta vừa tới nơi này làm việc, thái độ với cô ta rất ác liệt, nếu nói nó đột nhiên đổi tính, Cát Song không tin.

Chẳng lẽ là bởi vì người Lam tinh quá đáng yêu, chinh phục cả thú Khải Đặc?

Trong đầu cô ta chợt toát ra suy nghĩ hoang đường này, lại lén lút liếc nhìn tình trạng ở chung của bọn họ, hoàng hốt cảm thấy có thể như vậy lắm.