Chương 11

.

20

Thi giữa kỳ, “Cố Hành Xuyên” xếp hạng 72 toàn khối, “Từ Khanh Dư” xếp hạng 260. Thành tích sụt giảm nghiêm trọng, khiến lãnh đạo nhà trường như gặp phải đại dịch, tổ chức khẩn cấp “đại hội giải cứu Cố Hành Xuyên”.

Mà mục đích của “đại hội” là nghiêm khắc phê bình “Từ Khanh Dư” và ra lệnh, cưỡng chế “Từ Khanh Dư” cách xa Cố Hành Xuyên.

Cố Hành Xuyên chưa từng phải chịu sự uất ức như vậy, lập tức lấy bài thi của mình ra.

Ban lãnh đạo của nhà trường khϊếp sợ: “Phần trắc nghiệm làm đúng hết?!”

Đúng vậy đó, cậu ấy chỉ làm mỗi phần trắc nghiệm mà được bằng đấy điểm đó, cái loại năng lực này, có tìm toàn bộ Minh Cao cũng khó mà tìm được.

Lãnh đạo nhà trường nước mắt trực trào: “Bạn học Từ Khanh Dư, em chính là Cố Hành Xuyên tiếp theo rồi!”

Sau đó lãnh đạo nhà trường lại muốn nói chuyện với tôi, thầy cầm tay tôi với gương mặt hiền từ: “Hành Xuyên à, em muốn yêu đương, thấy cô cũng không cấm cản, Từ Khanh Dư cũng là một cô bé tốt, nhưng em hứa với thầy đừng để ảnh hưởng đến thành tích học tập được không?”

“Thầy hiệu trưởng, bọn em không yêu đương mà.”

“Được, em bảo không thì là không, thế nào cũng được, nhưng đừng ảnh hưởng đến thành tích, OK?”

Haizzz, không có cách nào giải thích rõ được.

Tôi bắt đầu điên cuồng học tập, một phần là vì sắp thi đại học rồi, tôi không muốn mình làm ảnh hưởng đến kết quả thi đại học của Cố Hành Xuyên.

Mặt khác là do kết quả thi giữa kỳ lần này không tốt, bố của Cố Hành Xuyên không cho tiền tiêu vặt nữa, hai bọn tôi đã ăn mì gói được một tuần rồi.

“Từ Khanh Dư, nếu mấy hôm nữa cậu thi không tốt, tớ sẽ đem cậu lên ban công phơi một nắng.”

Kết quả bài thi khảo sát chất lượng, tôi được 685 điểm, cậu ấy thi được 713 điểm.

Trên bảng thành tích, “Từ Khanh Dư” xếp thứ nhất, “Hàn Chinh” xếp thứ hai, còn “Cố Hành Xuyên” xếp thứ ba.

Cố Hành Xuyên an ủi tôi: “Không sao, năm cuối thi nhiều lắm, mấy nữa lại thi tiếp đó, cố lên nhá ~”

Kỳ thi tiếp theo tôi được 693 điểm, cậu ấy được 715 điểm.

Trên bảng thành tích: Từ Khanh Dư” xếp thứ nhất, “Cố Hành Xuyên” xếp thứ hai.

Tôi nhìn phiếu điểm, liên tục cảm thán: “Cố Hành Xuyên, cậu có phải người không vậy? Đến cả bản thân cũng không tha nữa!”

Cậu ấy đưa lên 4 ngón tay: “Tớ thề, tớ chỉ làm qua loa thôi, không hề nghiêm túc đâu.”

Nghe thử đi, đấy mà là tiếng người à?!

Thời gian cuối cùng của năm lớp 12 vô cùng cực khổ, tôi chìm trong đống đề để lấp đầy lỗ hổng, tôi nghe đồn Triệu Tân Dao không thể bị kết án cố ý gây thương tích do không có đủ bằng chứng, còn nam sinh xâm phạm cậu ta thì bị phán 7 năm tù.

“Bố của Triệu Tân Dao mua chuộc phía bệnh viện, đoạn video theo dõi đã bị hủy, bây giờ không có chứng cứ để kết tội cô ta.”

Tôi vùi đầu trong đống đề, tâm trạng tụt dốc. Có một người cha tốt, tốt thật.

Cố Hành Xuyên dùng bút gõ nhẹ lên trán tôi: “Cậu không phải lo không có chứng cứ, phiên tòa sau, cô giáo sẽ nộp lên.”

“Cô giáo á?!”

“Có nhớ lúc ở bệnh viện không, chuyện tớ đang kể dở vụ trong nhà hoang ấy?”

“Có chút ấn tượng á.”

“Lúc đó, một mình tớ phải đánh với mười mấy người của cô ta, Triệu Tân Dao còn cầm theo dùi cui điện nữa, tớ còn tưởng mình sắp ch..ết đến nơi rồi cơ.”

“Đúng lúc đó cô giáo từ trên trời giáng xuống, cô cầm theo cây gậy dỗ, một chọi mười! Cô múa gậy gỗ ra cả ảo ảnh cơ mà! Thật ra cô giáo là người tu hành, nhưng mà người trong nhà cảm thấy con gái con đứa thì phải làm giáo viên, nên cô giáo mới vào biên chế, làm giáo viên của trường.”

Nghe Cố Hành Xuyên kể, tôi nhớ lại buổi hoàng hôn hôm đó, cô giáo đi giày cao gót chạy vội trong khuôn viên trường.

Nếu tôi tìm cô giáo giúp đỡ ngay từ đầu, liệu sẽ có kết quả khác không nhỉ?

“Giáo viên ra tay đánh học sinh là điều tối kỵ, nên cô giáo đã mở camera trước khi động thủ, cô giáo chỉ muốn dạy cho đám Triệu Tân Dao một bài học, với còn tình nghĩa thầy trò, nên trước đây không nhẫn tâm giao video ra luôn.”

Tôi nhấp một ngụm nước, đè lại sự rối loạn trong lòng, hỏi cậu ấy: “Bố của Triệu Tân Dao chắc cũng có ý định mua chuộc cô giáo nhỉ, liệu cô giáo có dao động không?”

“Riêng về khoản tiền nong, cô giáo còn coi thường số tiền ông ta đưa ra đấy!”

“Sao lại thế? Nhà họ Cố cũng đưa tiền cho cô giáo à?”

Cậu ấy tròn mắt, liếc xéo tôi: “Từ Khanh Dư, học ba năm cấp ba rồi, mà cậu không biết tên đầy đủ của cô giáo à?”

Tôi thấy xấu hổ, cúi đầu, nói ra thì hơi ngại, nhưng mà ba năm cấp ba tôi chỉ gọi cô giáo bằng biệt danh “sư thái”, họ của cô giáo là gì, tôi cũng không biết.

“Tên cô giáo là Cố Văn, là cô ruột của tớ.”

“Phụt ——!” Tôi không kìm được, phun nước lên mặt Cố Hành Xuyên.

Bảo sao lúc nào có việc là cậu ấy đi tìm cô giáo, mà cô giáo sẽ luôn cho cậu ấy chút mặt mũi!

Không đúng…… nếu hai người họ là người thân, thì bọn tôi hoán đổi lâu như vậy rồi, mà sao cô giáo vẫn chưa nói gì với tôi?

“Cố Hành Xuyên, sư thái…… à không, cô biết chuyện hai chúng ta hoán đổi hả……”

“Đương nhiên! Chữ cậu siêu siêu vẹo vẹo ý*, cô tớ liếc mắt một cái là biết đó không phải tớ rồi!”

(Bản gốc Cẩu bò tự: miêu tả nét chữ bị vẹo, chữ viết không đẹp – kiểu viết như giun như dế của Việt Nam. Cũng có người dùng từ này để chỉ phông chữ nghiêng ngả)

Chữ viết là điểm yếu của tôi, dù tôi đã cố gắng bắt chước chữ của Cố Hành Xuyên, nhưng vẫn không thể nào viết ra được sự phóng khoáng, tự do của cậu ấy.

“Nhưng những giáo viên khác không nhận ra đâu!”

21

Ngày kỳ thi đại học kết thúc, tôi và Cố Hành Xuyên đã đổi lại.

Hai chúng tôi đứng ở cửa trường thi, cảm nhận cơn gió nhẹ thổi qua sân thể dục, mang theo hơi thở cuối cùng của thanh xuân.

“Từ Khanh Dư, cậu thi thế nào, thanh danh cả đời của tớ sẽ không bị cậu hủy hoại chứ.”

“Tớ cảm thấy tớ thi không tệ, có thể vượt qua cậu luôn á.”

Cậu ấy cười rạng rỡ, lại trong sáng: “Cậu cứ nổ đi!”

Cuối cùng thì tôi không vượt được cậu ấy, cậu ấy thi được 721 điểm, giúp tôi trở thành trạng nguyên của tỉnh.

Tôi thi được 715 điểm, lấy được hạng hai cho cậu ấy.

Minh Cao có cả trạng nguyên và hạng hai của tỉnh, khiến hiệu trưởng vô cùng vui vẻ, đốt hẳn năm đợt pháo hoa lớn để chúc mừng.

Kết quả, hiệu trưởng bị phạt 2000 tệ vì tội đốt pháo hoa trái phép.

Ngày có kết quả thi, Triệu Tân Dao đã bị tòa tuyên án.

Triệu Tân Dao bị kết án ba năm tù vì tội cố ý gây thương tích và gi…ết người không thành.

Giây phút đó, những năm cấp ba của tôi đã có một kết thúc viên mãn.

Mấy ngày sau đó, hai bọn tôi nhận được rất nhiều giấy mời nhập học, lợi ích của việc làm trạng nguyên khiến tôi thấy sợ hãi.

“Thi đại học kiếm được nhiều tiền như vậy á?!”

Cố Hành Xuyên vỗ trán tôi: “Đương nhiên, mỗi một tỉnh, một năm chỉ tạo ra được một trạng nguyên, dĩ nhiên là vô cùng quý hiếm rồi!”

“Ầy, cũng chả phải tớ tự thi được chức Trạng Nguyên tỉnh, ngại ghê luôn á……” Tôi lắc đầu, tỏ vẻ khiêm tốn.

“Ò, nếu mà cậu ngại, thì chia bớt tiền của cậu cho tớ?”

“Ầy không cần đâu, tớ không ngại đến mức đó á.”

.