Chương 9: Mắng cô là đồ dâʍ đãиɠ… Mắng cô là đồ kỹ nữ cũng được…

Kể từ giây phút đó, Hứa Nguyện đã không hề có năng lực phản kháng mà đâm đầu vào.

Mặc dù cô đã có vô số ảo tưởng và ý da^ʍ về việc bị Tống Hành Chu làm đến mức không thể khép chân lại, bị anh dùng gậy thịt của mình để trừng phạt lỗ da^ʍ luôn rỉ nước của cô, nhưng khi trở lại hiện thực, những ảo tưởng của cô cũng chỉ có thể chỉ kết thúc ở đây.

Tống Hành Chu vẫn là Tống Hành Chu.

Sự quan tâm của anh dành cho cô chỉ là hoàn thành nhiệm vụ của người lớp trưởng.

"Ừ... Hôm qua tớ làm bài tập rất muộn... tớ dọn dẹp xong thì đã nửa đêm rồi..."

Nghe được Tống Hành Chu đột nhiên nhắc đến đêm qua, tất cả tế bào trong cơ thể của Hứa Nguyện đều trở nên cảnh giác.

Trong lúc nhất thời cô không nghĩ ra cách giải thích nào tốt hơn, thế là trực tiếp trả lời theo lời của Tống Hành Chu.

Tống Hành Chu trầm ngâm gật đầu với cô, anh ngồi cách Hứa Nguyện không xa, hơi ngước mắt lên, thu hết biểu cảm của Hứa Nguyện vào trong mắt, đương nhiên anh cũng nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt cô và ánh mắt lẩn tránh của cô.

Anh lặng lẽ nhếch khóe môi, nhưng khi ánh mắt Hứa Nguyện nhìn lại đây, nụ cười đã biến mất: "Việc này xảy ra thường xuyên không?"

“À.. Cũng không thường xuyên lắm…” Hứa Nguyện lắc đầu, ngơ ngác mở miệng.

Nếu như đêm qua Tống Hành Chu còn có 1% nghi ngờ liệu bức ảnh kia có phải là do Hứa Nguyện gửi hay không thì hiện tại anh đã chắc chắn 200% rằng người gửi bức ảnh quả thực là con thỏ nhỏ gần như bị anh nhìn đến mức không dám ngẩng đầu lên này.

Chỉ là Hứa Nguyện có thể tách biệt hoàn toàn hành vi và biểu hiện đã khiến anh thực sự cảm thấy hứng thú.

Những thôi thúc của tuổi dậy thì biểu hiện theo nhiều cách khác nhau.

Hơn nữa lúc đó đã là đêm khuya, vô cùng rảnh rỗi, thời điểm mà ham muốn dễ nảy sinh nhất.

Ánh mắt của Tống Hành Chu bị chiếm giữ bởi bộ ngực trắng như tuyết trên màn hình.

Bức ảnh đầu tiên Hứa Nguyện gửi là bức ảnh cô đang bóp ngực.

Sau đó lại gửi thêm một đoạn video ngắn, ở một góc độ khác với đoạn trước, rõ ràng là ảnh selfie, trong video, điện thoại được cố định giữa không trung, bàn tay của cô xuất hiện trong camera.

Khung cảnh phía sau cô hoàn toàn bị một bức tranh khảm làm mờ đi, khiến cơ thể sạch sẽ của cô càng thêm sáng sủa và chói mắt.

Video không thể quay được khuôn mặt của Hứa Nguyện, chỉ ghi lại vùng dưới xương quai xanh của Hứa Nguyện, phần thân trên của cô để trần, hai tay đặt hai bên người, hai bầu ngực tròn trịa khẽ đung đưa khi cô lắc lư.

Động tác không hề uyển chuyển, rõ ràng là đoạn video này chưa hề được diễn tập, cô rất không quen với loạt động tác này, khắp nơi đều tỏ ra kiềm chế và xấu hổ.

Thông qua động tác của cô, Tống Hành Chu có thể dễ dàng tưởng tượng ra đôi má đỏ bừng, đôi môi căng thẳng run rẩy, cuối cùng mím chặt lại.

Cũng như bây giờ, màu môi hồng hơi nhợt nhạt.

Đã bị anh trộm đi, sau đó biến mất trong sự hỗn loạn trong lòng anh.

Quá ngốc.

Tống Hành Chu có thể đoán trước một ngày nào đó Hứa Nguyện sẽ đυ.ng phải anh, nhưng anh không bao giờ nghĩ tới cô sẽ không có chút nào phòng ngự mà đâm cái cổ mảnh khảnh của mình vào lưỡi đao của anh.

Đã tự đưa tới cửa rồi, Tống Hành Chu hình như không có lý do gì để từ chối.

Nhưng thay vì xé bỏ lớp ngụy trang nhanh chóng như vậy, anh lại muốn thay đổi một thân phận khác.

Ý cười càng khó có thể kiềm chế, anh dứt khoát không giả vờ nữa, Tống Hành Chu dễ dàng chuyển ý nghĩa nụ cười của mình thành sự dịu dàng quan tâm thường ngày, nhưng anh cũng không thèm giấu đi sự hứng thú trong mắt.

Có phần rời rạc nhưng lại hòa hợp một cách kỳ lạ.

Giống như một con hồ ly mặt ngọc được ngụy trang khéo léo, manh mối chỉ có thể tìm thấy trong đôi mắt xảo quyệt.

“Thật vậy sao?”

“Nếu chỉ là thỉnh thoảng thôi thì không sao, có điều… lúc này mới chỉ vừa khai giảng một tháng mà thôi, nhiệm vụ phía sau sẽ càng ngày càng nặng, nếu bây giờ đã cảm thấy có hơi vất vả thì khi đến sau này có lẽ sẽ hoàn toàn không theo kịp.” Giọng điệu của Tống Hành Chu có chút nghiêm túc, vẻ mặt cũng nhuốm màu nghiêm túc.

Quy trình học thông thường là tất cả các điểm kiến

thức phổ thông sẽ không được dạy cho đến học kỳ 2 lớp 11.

Nhưng trường họ đã có quy định học bù vào cuối tuần và bắt đầu đi học sớm ngay từ năm lớp 10.

Tuy tiến độ giảng dạy của các giáo viên khác nhau ở các lớp khác nhau sẽ khác nhau, nhưng cũng chỉ có thể nhanh hoặc chậm, lớp có tiến độ chậm nhất trong trường cũng sẽ hoàn thành tất cả các môn học trong học kỳ này.

Ba lớp đầu tiên đều là lớp trọng điểm của trường.

Thành viên của mỗi lớp sẽ được điều chỉnh qua mỗi học kỳ, họ là lớp A1, là một trong những lớp trọng điểm.

Mặc dù điểm của Hứa Nguyện thuộc loại trung bình hoặc thấp hơn trong lớp, nhưng nếu nhìn toàn bộ khối, điểm của cô vẫn đủ tốt.

Chỉ là các bài thi trước chỉ giới hạn kiến

thức từng học kỳ, điểm kiểm tra cũng hạn chế, nếu đọc kỹ những điểm mấu chốt trên lớp của giáo viên thì cũng không khác nhau là mấy.

Từ đầu học kỳ này bắt đầu phải xâu chuỗi nội dung trước đó với hiện tại, dù vậy vẫn phải tiếp tục học kiến

thức mới, quả thực như những gì Tống Hành Chu đã nói, nhiệm vụ sẽ ngày càng nặng nề hơn.

Cũng tại học kỳ này mà Hứa Nguyện đã mơ hồ cảm thấy mình bây giờ có chút lực bất tòng tâm.

Lúc đầu Hứa Nguyện muốn vào lớp trọng điểm chỉ là vì ôm cố gắng làm cho ba mẹ vui lòng, sau khi hoàn toàn nhận thức được tình cảm của mình, Hứa Nguyện mới nảy ra ý định liều mạng học tập vì muốn học cùng một lớp với Tống Hành Chu.

Việc xếp lớp sẽ chỉ kết thúc vào học kỳ thứ hai của năm lớp 11.

Đến khi học lớp 12, nhà trường sẽ không tiếp tục tách lớp nữa vì sợ ảnh hưởng quá nhiều đến tâm lý học sinh.

Nói cách khác, học kỳ này cô có xác suất rất lớn là sẽ không thể tiếp tục sinh ra bất cứ tiếp xúc gì với Tống Hành Chu trong toàn bộ khoảng thời gian cấp ba nữa.

“Tớ biết rồi… Lớp trưởng…”

Mí mắt Hứa Nguyện run rẩy đến mức gần như ấn vào đầu lưỡi, sau đó mới chậm rãi thốt ra những lời này.

Không thể chờ được tin nhắn trả lời, có lòng mà không có sức trong việc học tập, đủ loại cảm xúc tiêu cực ùa về, Hứa Nguyện gần như rơi nước mắt.

Chuyện này cũng không thể trách Tống Hành Chu, ở một mức độ nhất định thậm chí có thể coi Tống Hành Chu là nạn nhân.

Hứa Nguyện không nhịn được mà suy nghĩ, sao lại không trả lời... Mắng cô là đồ dâʍ đãиɠ… Mắng cô là đồ kỹ nữ cũng được… Nhưng vẫn nên có phản ứng gì đó chứ…

Đột nhiên cô nảy ra một ý tưởng điên rồ, nếu bây giờ cô khóc trước mặt Tống Hành Chu, anh nhất định sẽ hỏi, chỉ cần anh mở miệng thì cô sẽ kể cho anh nghe mọi chuyện.

Sau đó lại dệt ra một lý do để anh đồng cảm cho cô một cơ hội, Tống Hành Chu tốt bụng như vậy, lại còn là người có trách nhiệm, nói không chừng sẽ có thể.

Cuối cùng Hứa Nguyện vẫn ép nước mắt trở về.

Những suy nghĩ này đáng sợ đến mức gần như dẫn con người vào vực thẳm vô tận.

Rõ ràng cô chỉ mong muốn gửi đi tình cảm của mình cho Tống Hành Chu xem, vậy mà giờ còn mong anh có phản ứng, người sai là cô, nhưng lại nhiều lần trốn tránh trách nhiệm.

Tống Hành Chu tốt bụng như vậy, còn nguyện ý chủ động quan tâm đến cô, sau khi phát hiện vấn đề lại còn có lòng tốt nêu lên quan ngại, điều này đã vượt quá chức trách của lớp trưởng... Cô làm sao có thể trách anh đây?