Chương 10: Bị bút máy của Tống Hành Chu chơi

Mọi chuyện đã rẽ sang hướng mà Hứa Nguyện không thể ngờ tới.

Cô tưởng rằng sự quan tâm của Tống Hành Chu sẽ chấm dứt với lời khuyên đó, nhưng anh lại bất ngờ đề nghị sẽ dạy thêm cho Hứa Nguyện.

Hứa Nguyện cũng tự nhiên đồng ý rồi.

Dù ở góc độ nào, cô cũng không có lý do gì để từ chối.

Thái độ gãi đúng chỗ ngứa của Tống Hành Chu, thể hiện sự quan tâm mà một lớp trưởng nhiệt tình cần có giữa bạn học bình thường một cách vô cùng nhuần nhuyễn.

Không có gì là không hợp lý cả, mọi hành động đều nằm trong phạm vi Hứa Nguyện có thể tin được.

Nhà trường tuy chủ trương mô hình giảng dạy nghiêm khắc và gian khó nhưng cũng chú trọng đến sự phát triển cá nhân của học sinh, sẽ dành một giờ trước giờ học vào thứ Tư và thứ Sáu để làm thời gian cho các hoạt động câu lạc bộ học sinh, không tổ chức tự học buổi tối.

Nhà trường cũng rất coi trọng ý thức tự giác của học sinh.

Bản thân Hứa Nguyện chưa bao giờ tham gia bất kỳ câu lạc bộ nào và phạm vi giao tiếp xã hội của cô ở trường cũng rất hạn chế, chỉ tồn tại với các bạn cùng lớp.

Cô không cảm thấy thú vị khi phải giao tiếp mặt đối mặt với một nhóm người xa lạ, ngược lại chỉ cần nghĩ như vậy thôi cô đã cảm thấy hít thở không thông.

Vì vậy, Hứa Nguyện không có gửi bất kỳ đơn đăng ký tham gia câu lạc bộ nào.

Kiểu học sinh như cô có rất nhiều, nếu không tham gia hoạt động, nhà trường cũng cho phép họ ở lại lớp tự học.

Hôm qua vào thời gian hoạt động câu lạc bộ, Hứa Nguyện lại bị Tống Hành Chu đưa tới văn phòng của anh.

Ở hội học sinh có một cuộc họp kéo dài khoảng nửa giờ, Tống Hành Chu bảo Hứa Nguyện tạm thời ở lại đây một mình, họp xong anh sẽ quay lại.

Thật ra kể từ khi Tống Hành Chu yêu cầu dạy kèm cho cô vào buổi sáng, Hứa Nguyện đã có cảm giác viển vông và phi thực tế như bị mắc kẹt trong một miếng bông khổng lồ.

Cơ thể cô hoàn toàn mềm nhũn, tứ chi không thể nhấc lên được, Hứa Nguyện đã ngồi trên ghế cả buổi sáng, qυầи ɭóŧ dính nước của cô cũng đã mất nhiệt, sau khi bị thời gian nướng chín, mảnh đất giáp ranh kia đã có dấu hiệu bị khô cạn.

Không ai biết Hứa Nguyện lại kẹp chặt chân mình trong khi giáo viên đang nghiêm túc viết lên bảng đen, dựa vào lực ép của qυầи ɭóŧ để đạt kɧoáı ©ảʍ.

Như thể không ai biết rằng trong văn phòng yên tĩnh, Hứa Nguyện đã cầm cây bút máy mà Tống Hành Chu thường dùng nhất để cọ xát vào âʍ đa͙σ của cô hết lần này đến lần khác, cho đến khi hơi ẩm nhớp nháp thấm qua qυầи ɭóŧ của cô và làm dính lên thân bút sáng bóng.

Chiếc bút máy này được cả lớp mua làm quà cho Tống Hành Chu khi học lớp 10.

Trong trường, việc đánh giá cuối học kỳ của mỗi lớp không chỉ đánh giá điểm số mà còn tính các danh hiệu tập thể mà lớp đạt được trong học kỳ vào điểm của lớp.

Cuộc thi sáng tạo cấp lớp có thể bắt đầu từ nhiều khía cạnh khác nhau và không giới hạn ở các chủ đề nhưng không thể giống với các tác phẩm đoạt giải trước đó.

Dù là vinh dự tập thể nhưng lúc đó họ mới học lớp 10 nên mọi người vẫn chưa biết rõ về nhau.

Họ cũng tổ chức một số cuộc họp mang tính biểu tượng để động não ý tưởng, nhưng hóa ra ý tưởng của mọi người đều giống nhau, chung chung và nhàm chán.

Mọi người đã làm những thứ mà mình có thể nghĩ ra ở những buổi trước, thỉnh thoảng cũng có một số cái đặc biệt nhưng khó thực hiện được.

Cuối cùng, Tống Hành Chu là người quyết định phương hướng, tạo ra mô hình ba chiều của lớp và đưa tính cách của từng bạn cùng lớp vào đó.

Lớp của họ đã giành được vị trí thứ nhất, mọi người đều trả mười tệ để bí mật mua món quà này cho Tống Hành Chu.

Thiệp chúc mừng Tống Hành Chu là do Hứa Nguyện viết.

Cô viết "Gửi Tống Hành Chu" rất thuận buồm xuôi gió, nhưng sau khi viết xong lại vô tình làm một chấm mực ở góc thiệp chúc mừng.

Cuối cùng Hứa Nguyện đã thêm một trái tim nhỏ vào vị trí đó, đằng sau ba chữ Tống Hành Chu mà cô đã luyện tập hơn trăm lần, ẩn sau đó vẫn còn một trái tim nhỏ khó thấy.

Tấm thiệp chúc mừng đó cuối cùng không biết đang ở đâu nhưng chiếc bút này đã được Tống Hành Chu cầm hàng ngàn lần.

Khi chiếc bút lần đầu tiên được lấy ra khỏi hộp bút, thân bút vẫn còn hơi lạnh của kim loại.

Sự lạnh lẽo dần dần bị áp chế bởi hơi ấm của đầu ngón tay, độ cứng thực sự rơi vào tay, khiến Hứa Nguyện cuối cùng cũng có cảm giác chân thật.

Không phải đang nằm mơ.

Hứa Nguyện nhớ lại trạng thái mà chiếc bút này từng trải qua trước đây, những ngón tay có khớp xương rõ ràng thon dài, kẹp giữa các ngón tay, chiếc bút dọc lật đi lật lại một cách khéo léo trong bàn tay đó.

Có lẽ đại não của Hứa Nguyện sẽ tự động chuyển hình thức khi nhìn thấy Tống Hành Chu.

Trong đầu cô không tìm được chỗ nào sạch sẽ, mọi thứ và mọi người xuất hiện trong đó cũng được bao bọc bởi những màu sắc khác.

Lúc đầu cô luôn cho rằng Tống Hành Chu là cố ý biểu diễn cho mình xem.

Nhưng như vậy quá mức gượng ép, thế cho nên sau đó Hứa Nguyện không còn nghĩ như vậy nữa.

Dần dần, Hứa Nguyện bắt đầu tưởng tượng rằng bàn tay này có thể vừa xoa bóp âʍ ѵậŧ của cô vừa khiến âʍ ɦộ trở nên lầy lội.

Qυầи ɭóŧ đã bị ướt đến cực hạn.

Một mảnh vải to bằng lòng bàn tay gần như chìm vào trong âʍ đa͙σ, cảm giác này không hề dễ chịu chút nào, nhưng Hứa Nguyện lại tận hưởng một cách biếи ŧɦái.

Đôi mắt nheo lại, ánh mắt của cô rải rác trên cuốn sổ tay của Tống Hành Chu ở trên bàn, trên đó có đầy chữ viết tay của anh.

Có lẽ không phải cố ý để người khác xem xét, chữ viết rất khác với chữ viết trên phiếu trả lời được lấy ra làm mẫu trước lớp của Tống Hành Chu, có chút lộn xộn, chỗ nào cũng có góc nhọn.

Tựa như một mặt nào đó của Tống Hành Chu đã bị bại lộ, chỉ để cô nhìn trộm.

Cây bút đã sớm đổi hướng.

Hứa Nguyện nhét nó vào cái lỗ đầy đặn của cô, kéo nó qua lại trên môi âʍ ɦộ của cô.

Tưởng tượng này không thể nghi ngờ càng kí©h thí©ɧ thần kinh nhạy cảm của Hứa Nguyện, cô vô thức kẹp hai chân lại, âm thanh dai dẳng vang lên từ khoang mũi, run rẩy dày đặc, đi vòng quanh phòng vài vòng rồi mới tiêu tan.

Hứa Nguyện vừa dùng bút ấn vào âʍ đa͙σ của mình để thủ da^ʍ, khi chạm vào âʍ ѵậŧ, cô đột nhiên cúi xuống và vùi mặt vào cánh tay còn lại trên bàn, sau cơn sướиɠ gần như mất khống chế, cô không chơi thêm nữa, rất nhanh cô đã bắn ra.

Khóe mắt có hơi nước đọng lại, Hứa Nguyện thở hổn hển một lúc mới dần dần bình phục.

Lúc này đây cảm giác thật kỳ quái.

Giống như cô đã hoàn toàn mất kiểm soát cơ thể mình.

Dù có tưởng tượng đến đâu, cô cũng chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình dám thủ da^ʍ lêи đỉиɦ bằng bút máy của Tống Hành Chu ở một nơi như thế này.

Bây giờ Hứa Nguyện cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều nữa.

Cô nhìn thời gian trên điện thoại, thấy đã gần hai mươi phút trôi qua.

Ngoài phòng dần dần vang lên tiếng bước chân của ai đó, mỗi tiếng đều giống như có người sắp xông vào.