Chương 8: Hứa Nguyện có thể tái hiện rõ ràng mùi vị trên người Tống Hành Chu

“Tớ thấy hôm nay quầng thâm mắt của cậu rất dày, do tối hôm qua ngủ trễ quá sao? Hay là vì làm bài tập?”

Kể từ khi Tống Hành Chu trở thành nguồn gốc du͙© vọиɠ của Hứa Nguyện, cô không có lúc nào là không mong chờ mỗi lần tiếp xúc với Tống Hành Chu.

Nguyên nhân cô thích Tống Hành Chu thật ra cũng rất bình thường, không chỉ là vì Tống Hành Chu đẹp trai, mọi điểm đều hoàn toàn phù hợp với nhận thức thẩm mỹ của Hứa Nguyện, mà còn là do tai nạn ngoài ý muốn ở đại hội thể thao năm ngoái.

Lớp phó thể dục của lớp họ là một nam sinh rất nhút nhát, ngày bầu chọn ban cán sự lớp, vì thấy cậu ta có vẻ ngoài cao lớn nên giáo viên chủ nhiệm đã hỏi cậu ta có muốn làm lớp phó thể dục hay không.

Vốn dĩ cậu ta không định đăng ký làm lớp phó thể dục, nhưng vì một nữ sinh khác đang tranh giành chức đại diện môn Vật Lý với cậu ta lén tìm gặp riêng cậu ta, vì không nỡ từ chối nên cậu ta đã đổi thành lớp phó thể dục.

Trong đại hội thể thao học kỳ đầu tiên, lớp phó thể dục không quen biết nhiều nữ sinh trong lớp, những người chủ động cũng đã đăng ký hết rồi, còn chạy đường dài thực sự không có ai đăng ký, cho nên cậu ta đã nhờ Tống Hành Chu đi khuyên giúp cậu ta.

Vì vậy công việc chọn người đăng ký đều rơi vào tay Tống Hành Chu.

Đó chỉ là một cuộc chạy cự ly dài 2400 mét, tương đương với 6 vòng sân thể dục, chỉ với con số này thôi đã dọa người chạy mất, hoàn toàn không có nữ sinh nào muốn đăng ký.

Tống Hành Chu tổng hợp lại thành tích môn thể dục của các bạn nữ trong lớp, sau đó mới tìm thấy Hứa Nguyện.

Từ khi phát dục tới nay, cơ thể Hứa Nguyện đã bắt đầu nhổ giò, vì để bồi bổ cơ thể cho cô mà mẹ Hứa đã mua rất nhiều thực phẩm bổ sung dinh dưỡng và rất chú trọng đến dinh dưỡng trên bàn ăn.

Dáng người càng cao thì đồng thời trên người Hứa Nguyện cũng có được rất nhiều da thịt ở những chỗ bắt mắt khiến cô vô cùng chán ghét.

Sợ bị ba mẹ phát hiện, cô đã thử hầu hết mọi phương pháp ngoại trừ những phương pháp cực đoan như tuyệt thực để giảm cân.

Số cân đã giảm đều bị mẹ Hứa bù trở về, cứ thường xuyên như vậy nên Hứa Nguyện đã kiên trì chạy vào ban đêm và buổi sáng trong một thời gian dài.

Nhưng sau khi nhận ra rằng những thứ này không có tác dụng gì, cô dần dần bỏ cuộc sau khi vào cấp 3, có điều vì thế nên đã giúp cải thiện thể chất của cô, 2400 mét thực sự không đáng sợ đối với cô, nhưng cô lại do dự vì một chuyện khác.

Ngày thường đến đi bộ cô cũng phải cẩn thận chú ý, khi chạy bộ sẽ không chống chế được chuyện ngực sẽ đong đưa, thỉnh thoảng lúc chạy bộ trong tiết thể dục cô cũng đã có thể phát hiện một vài ánh mắt đó chứ đừng nói đến đại hội thể thao.

Nhưng cuối cùng Hứa Nguyện vẫn tham gia.

Thật sự là vận may không tốt.

Ngoại trừ một số nữ sinh có thể lực quá kém, những nữ sinh còn lại không tham gia cuộc thi đã bốc thăm, cuối cùng bốc trúng cô.

Ngày đó Hứa Nguyện đã cố gắng siết chặt ngực hết mức có thể, cài khuy áo ngực đến tận nút trong cùng, đồng thời khoác thêm áo bên ngoài áo ngực.

Cô chạy theo đám đông một cách có trật tự, cố gắng hết sức giấu mình khỏi người khác, ở vòng cuối cùng, cô thấy có người bắt đầu vọt qua nên cô cũng chạy nước rút.

Tai nạn ngoài ý muốn đã xảy ra khi đang chạy nước rút.

Nữ sinh lẽ ra phải đón cô ở vạch đích lúc đó bị tiêu chảy, trên đường cô gặp phải Tống Hành Chu nên nhờ Tống Hành Chu giúp đỡ đi đổi người khác trong lớp đón cô.

Có vẻ như trở lại khu tập hợp của lớp để gọi người đã không còn kịp nữa, đường băng đã bị chặn, đi đường vòng sẽ chỉ xa hơn, nhưng anh lại cách đích không xa, bên cạnh còn có một cánh cửa nhỏ có thể đi vào, Tống Hành Chu liền dứt khoát tự mình đi vào.

Chạy hết một vòng tiêu tốn quá nhiều năng lượng, Hứa Nguyện cứ ôm tâm trạng rằng chạy xong là sẽ có thể kết thúc để chạy về phía trước.

Khi vượt qua vạch đích, tay chân cô đã đau nhức và sưng tấy đến cực điểm, tiếp tục chạy về phía trước khoảng ba mươi bốn mươi mét thì cơ thể của Hứa Nguyện mới từ từ dừng lại.

Trạng thái thiếu oxy tiếp tục kéo dài, Hứa Nguyện nhịn không được nữa, muốn ngồi một lát, trong khoảng thời gian này cô chỉ chạy ngắt quãng vài lần, cũng không có cố ý luyện tập, thật không ngờ lại cảm thấy khó chịu như vậy.

Hứa Nguyện còn chưa ngã xuống, Tống Hành Chu đã nắm lấy cánh tay cô để cô có thể chống đỡ: "Đừng ngồi xuống, để tớ đỡ cậu đi một lúc trước."

Cô chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi như vậy với một người khác giới xa lạ, Hứa Nguyện căng thẳng đến mức dường như không thể điều khiển được tay chân của mình, Tống Hành Chu muốn đỡ cô đi lại một lúc, nhưng không ngờ cô lại vô tình bị bong gân bởi một hòn đá trên đường.

Cũng may Hứa Nguyện không nằm trong top ba, không cần xếp hạng, cũng không cần đăng ký hay ghi hình, sau khi vượt qua vạch đích là có thể trực tiếp rời đi.

Tống Hành Chu thấy cô đau đến mức đứng không vững, lại cách phòng y tế khá xa nên anh liền bế cô đi thẳng vào phòng y tế.

Nhiều chi tiết hơn đã bị lãng quên đã lâu, ngay cả vết bong gân chân đau đớn cũng đã hoàn toàn biến mất khỏi ký ức, tuy nhiên Hứa Nguyện có thể tái hiện rõ ràng mùi vị trên người Tống Hành Chu lúc đó.