Chương 7: Tống Hành Chu đã biết người trong ảnh chụp là cô

Trường học mới khai giảng, cái nắng cuối tháng tám vẫn còn gay gắt, bảy giờ sáng, nhiệt độ của mặt trời mọc không thể coi thường.

Đứng như vậy một lúc, Hứa Nguyện cảm thấy mình ra không ít mồ hôi.

Đầu cô cũng có chút choáng váng, mãi cho đến khi Tống Hành Chu đã sắp chạy tới trước mặt cô, đang gọi tên cô mà cái cảm giác này vẫn không dịu lại.

“Hứa Nguyện?”

Khi Tống Hành Chu gọi tên cô lần thứ hai, Hứa Nguyện mới có phản ứng chậm nửa nhịp.

“Hả… Lớp trưởng… Có chuyện gì thế…”

Mặc dù đang trả lời nhưng Hứa Nguyện cũng không dám ngẩng đầu, cô vẫn luôn không dám nhìn chằm chằm vào mặt Tống Hành Chu một cách công khai, luôn sợ anh sẽ tìm ra dấu vết để lại trên vẻ mặt của mình.

Ánh mắt vốn chỉ dán chặt vào eo Tống Hành Chu càng lúc càng thấp, quần áo của anh chỉnh tề ngay ngắn, thậm chí không có một nếp nhăn.

Vậy chỗ khác thì sao, cũng là như thế sao?

Có phương hướng thì tư tưởng lại càng lạc lối là điều đương nhiên.

Hứa Nguyện suy nghĩ người như anh cũng sẽ có phản ứng sinh lý như “chào cờ” không.

Phản ứng dây chuyền, cô cũng không khỏi nghĩ đến vẻ mặt lúc anh thủ da^ʍ, cùng với nếu bị anh biết, cô muốn khẩu giao cho anh, muốn liếʍ cả cây gậy thịt của anh lại ngậm lấy thật sâu, mãi cho đến khi hoàn toàn ngậm dươиɠ ѵậŧ vào trong miệng, phản ứng của anh sẽ là như thế nào.

Hứa Nguyện suy nghĩ đến có hơi thất thần, Tống Hành Chu quơ quơ tay trước mặt cô, lúc này cô mới tập trung lực chú ý về.

“Sao cậu lại đến muộn như vậy, bây giờ cũng sắp muộn học rồi.”

Hứa Nguyện không nhận ra ý định cụ thể trong lời nói của Tống Hành Chu.

Là có ý gì…

Đang trách móc cô sao, trách cô tới quá muộn nên suýt nữa đã làm cho lớp bị trừ điểm, hay là đang làm theo phép dò hỏi, anh sẽ hỏi như vậy với mỗi bạn học trong lớp sao?

Không thể nghĩ thông suốt được, Hứa Nguyện cuối cùng cũng nhận ra rằng mình đã nhìn chằm chằm vào bộ phận đó của người ta quá lâu, thật bất lịch sự và cũng rất bất thường, lúc này cô mới bỗng nhiên ngẩng đầu lên và nói: "Tớ... không cẩn thận ngủ quên."

Sau đó, tiếng chuông chính thức báo giờ đọc sách buổi sáng vang lên bên tai, ngoài những học sinh đứng bắt học sinh đến muộn ở cổng trường, xung quanh chỉ có một vài học sinh đang trực quét sân.

Những lối đi vừa rồi tấp nập bỗng trở nên trống trải, dù đã chuẩn bị tinh thần nếu đến muộn nhưng vào lúc này, cảm giác thật sự đến muộn đánh úp lại, trong lòng Hứa Nguyện cảm thấy trống rỗng.

"Đã muộn rồi." Lúc này, lời nói đột ngột của Tống Hành Chu truyền đến bên tai cô, Hứa Nguyện ngơ ngác nhìn anh, không hiểu câu này của anh có ý gì.

“Có điều là tớ làm hại cậu đến muộn, lát nữa đi vào với tớ là được, tớ giúp cậu giải thích với giáo viên chủ nhiệm.”

Nói xong, Tống Hành Chu nháy mắt với cô, ra hiệu cho cô đi theo.

Hàng ngày tại cổng trường sẽ có biên bản vào trường, chỉ cần có biên bản chứng tỏ người đó đã đến trường nhưng chưa vào lớp, giáo viên chủ nhiệm cũng sẽ không quá lo lắng, nhiều nhất là sẽ hỏi người đó đã đi đâu khi đến thôi.

Đôi mắt của Tống Hành Chu rất tối, khi nói lời này anh còn cố ý hạ giọng, chủ động đưa mặt lại gần.

Mặc dù các đường nét trên khuôn mặt của Tống Hành Chu đã được cô phóng to vô số lần từ những bức ảnh chụp chung cả lớp, nhưng sự khác biệt giữa người thật và những bức ảnh có điểm ảnh kém không chỉ là một chút xíu.

Hứa Nguyện thậm chí còn nhìn thấy khuôn mặt của chính mình phản chiếu trong đôi mắt đen của Tống Hành Chu, khi anh đột nhiên cong mắt nhìn về phía cô, hơi thở của cô lập tức ngừng lại.

Cổ họng như bị bóp nghẹt, Hứa Nguyện nhất thời không nói nên lời, sau khi gật đầu với anh, cô máy móc đi theo bước chân của anh về phía trước, cảm thấy rất lúng túng.

Hứa Nguyện đã hiểu ý định của Tống Hành Chu.

Thật ra cho dù cô dùng hết sức lực chạy tới cũng có thể sẽ đến muộn, cho nên Tống Hành Chu có lẽ muốn giúp đỡ cô là do có ý tốt.

Cảm giác này thật không chân thực.

Hứa Nguyện đêm qua mới quyết định nảy sinh tiếp xúc với Tống Hành Chu, ngày hôm sau người này đã chủ động đến gần.

Thậm chí cô còn sinh ra một loại ảo giác, là Tống Hành Chu đã biết người trong ảnh chụp là cô.

Hứa Nguyện nhanh chóng gạt ảo giác tưởng tượng này ra khỏi đầu, nếu Tống Hành Chu đã biết được thì làm sao có thể bình tĩnh nói những lời này với cô.

Chỉ sợ anh sẽ nghiêm khắc cảnh cáo cô không được làm những việc biếи ŧɦái này, hoặc sẽ thuyết giảng cho cô.

Nói tóm lại, tất cả những điều bất thường ở Tống Hành Chu chỉ tồn tại trong "Tống Hành Chu" mà cô tưởng tượng, hoàn toàn không tương thích với con người thật của anh.

Nhưng càng là như thế, Hứa Nguyện lại càng muốn làm vấy bẩn anh, chỉ cần bạch ngọc bị vấy bẩn lẻ tẻ, có lẽ cô có thể sẽ có tư cách ra giá.

Hai người một trước một sau đi trên đường, hiển nhiên không phải đi về hướng khu dạy học, Hứa Nguyện cũng không hỏi gì mà chỉ im lặng đi theo anh.

Mãi đến khi bước chân dừng lại, Hứa Nguyện mới nhận ra rằng họ đang đi đến tòa nhà văn phòng của hội học sinh.

Phong cách giảng dạy của trường họ rất nghiêm khắc, đó là phong cách giảng dạy truyền thống nắm bắt chặt chẽ và học tập nghiêm ngặt.

Nhiều giáo viên trong trường là giáo viên ưu tú của các tỉnh, thành được nhà trường tuyển dụng với mức lương cao nên giáo viên các môn đều rất bình đẳng, cho dù là giáo viên các môn phụ cũng có quyền kỷ luật, xử lý học sinh từng lớp.

Mặc dù phương pháp giảng dạy khác nhau nhưng mức độ nghiêm khắc của mỗi giáo viên gần như đều giống nhau.

Ngoại trừ một số lớp đặc biệt, hầu như không có học sinh nào trong trường dám trái lời giáo viên, thỉnh thoảng có một số thanh thiếu niên bốc đồng sẽ khác thường dưới con mắt của giáo viên, cho dù khác thường nhưng chỉ dám làm một số hành động nhỏ không thể gây tiếng vang gì.

Sửa đồng phục học sinh là một ví dụ điển hình.

Những giáo viên này nhìn chung cũng không quan tâm lắm, cho dù nhìn thấy thì cũng chỉ nói vài câu, những việc này phần lớn đều do hội học sinh lo liệu.

Hội học sinh tồn tại nhằm hỗ trợ giáo viên trong công tác giảng dạy, đồng thời cũng có nhiệm vụ giám sát giáo viên, nhà trường rất coi trọng họ và đặc biệt dành tặng một tòa nhà giảng dạy cho văn phòng hội học sinh.

Tổng cộng có năm tầng, tầng ba là khu văn phòng của hội học sinh, các tầng còn lại là phòng sinh hoạt của các câu lạc bộ.

Trước khi bước vào, Hứa Nguyện nhìn thấy tên Tống Hành Chu ở dưới văn phòng phó chủ tịch.

Còn chưa kịp vượt qua hưng phấn khi có tiếp xúc với Tống Hành Chu, thân thể cô liền chuyển sang trạng thái bồn chồn khi bước vào văn phòng của Tống Hành Chu.

Hứa Nguyện có chút bất an siết chặt vạt áo, còn nuốt nước bọt.

Ngoại trừ lần Tống Hành Chu đưa cô đến phòng y tế trong ngày hội thể thao của trường một năm trước, đây là lần thứ hai cô và Tống Hành Chu ở một mình với nhau.

“Lớp trưởng…” Giọng nói của Hứa Nguyện có chút yếu ớt vì căng thẳng, nếu nghe kỹ thì còn có thể dễ dàng phát hiện ra sự run rẩy mất tự nhiên bên trong.

Tống Hành Chu kêu cô ngồi lên ghế văn phòng của anh, tuy Hứa Nguyện không biết tại sao nhưng cô vẫn làm theo lời anh nói.

Từ lúc anh kêu cô ngồi xuống, hai chân Hứa Nguyện vẫn luôn khép chặt.

Trên đường đi, cô ngẩng đầu nhìn bóng dáng mảnh khảnh trong trẻo của Tống Hành Chu, lúc đó cô có thể nhìn lén không kiêng dè gì, Hứa Nguyện chắc chắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.

Chỉ là như vậy thôi mà qυầи ɭóŧ của Hứa Nguyện đã bị ướt hoàn toàn trên đường đi, thỉnh thoảng có gió thổi xuyên qua gấu váy của cô, lớp vải lạnh và nặng dính vào lỗ nhỏ của cô, mỗi bước đi đều khó khăn như đi trên mũi một con dao.