Chương 6: Lỗ nhỏ cũng bắt đầu cảm thấy ướŧ áŧ không thể giải thích được

Tống Hành Chu là phó chủ tịch hội học sinh, thứ Tư hàng tuần anh đều phải kiểm tra điểm danh và tác phong ở cổng trường.

Mà vào ngày anh trực, số người đến trường trễ và đến trường nhiều hơn những ngày khác, nguyên nhân không gì khác ngoài việc có thể nhìn Tống Hành Chu nhiều thêm một chút.

So với đồng phục của các trường khác, đồng phục của trường họ cũng xem như là đẹp.

Trang phục mùa hè kiểu nam là quần ngắn, kiểu nữ là váy ngắn, nhưng kiểu dáng áo sơ mi thanh lịch hơn, tay nghề của đồng phục học sinh không thể nói là rất tinh xảo, đều được sản xuất trên dây chuyền lắp ráp của nhà máy, nhưng khi được mặc trên người Tống Hành Chu lại bắt mắt hơn rất nhiều.

Anh rất cao, chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy trong đám đông.

Nhưng ngũ quan và tính cách của anh lại mang đến cho người ta một cảm giác khác biệt, những góc cạnh rõ ràng có thể dễ dàng tạo ra cảm giác xa cách với người khác, nhưng Tống Hành Chu lại luôn mỉm cười, có khí chất đan xen giữa thiếu niên và người lớn, khi nói chuyện, giọng điệu của anh dịu dàng rất giống như đang dỗ dành người khác, anh sẽ cẩn thận lắng nghe nhu cầu của người khác, hỏi anh vấn đề nào anh đều có thể giải quyết.

Có vẻ như các buff được xếp chồng lên nhau vậy.

Đẹp trai, dáng người đẹp, thành tích tốt, tính cách vừa dịu dàng vừa đáng tin cậy.

Nếu vào giai đoạn cấp ba mà yêu đương với người như vậy thì cho dù không có kết quả tốt đẹp gì, nhưng có thể cầm ảnh chụp của anh nói đây là người yêu cũ của mình, đoạn tình này cũng có thể lấy đi khoe khoang rất lâu.

Nhưng Hứa Nguyện vào thứ tư thường đi sớm hơn thường ngày, cũng cực kỳ không muốn đến trễ vào ngày thứ tư này.

Cô muốn sinh ra tiếp xúc với Tống Hành Chu, rồi lại không muốn dùng cách này.

Tình yêu thầm kín của tuổi thanh xuân luôn mâu thuẫn và vướng mắc, mong muốn tình cờ gặp nhau nhưng cũng khao khát được cố tình làm điều đó.

Những vướng mắc và mâu thuẫn này hết lần này đến lần khác chia cắt suy nghĩ của cô, mới dẫn cô đến bước đường này.

Sau khi chờ đợi cả đêm, vào lúc gần hừng đông Hứa Nguyện mới ngủ một chút, cô bỏ lỡ hai chiếc đồng hồ báo thức liên tiếp, đến khi tiếng đồng hồ báo thức vang lên lần thứ ba kết thúc cô mới bừng tỉnh.

Cô vội vã từ nhà chạy đến trường, nhưng chưa bước chân vào cổng trường đã nghe thấy tiếng chuông ba phút trước khi giờ học bắt đầu vang lên.

Hứa Nguyện hoàn toàn không nhận ra sáng nay là do Tống Hành Chu trực nhật, cũng không ngẩng đầu lên đã chạy vào trong.

Tuy rằng còn có ba phút, nhưng từ cổng trường đến lớp học vẫn là một khoảng cách khá xa, nếu không nhanh chân thì dù có vượt qua cổng trường cũng sẽ bị giáo viên chủ nhiệm bắt gặp, sau đó sẽ bị khiển trách.

Trước khi chuông chính thức reo, các học sinh do hội học sinh phân công trực nhật phải chịu trách nhiệm về việc các học sinh có sửa kích cỡ đồng phục hay không mặc đồng phục hay không, lúc bị gọi lại Hứa Nguyện hoảng sợ trong lòng.

Vì nguyên nhân ngực lớn nên đồng phục học sinh của Hứa Nguyện luôn được làm lớn hơn một cỡ và các đường cong trước ngực của cô luôn được làm thẳng hết mức có thể.

Đồng phục học sinh và váy đi học được bán theo bộ, kích thước hơi lớn, chiều dài váy của Hứa Nguyện thậm chí còn dài hơn những nữ sinh khác, làn váy gần như dài đến đầu gối.

Đó là lý do tại sao đồng phục của Hứa Nguyện luôn là mục tiêu khen ngợi của giáo viên chủ nhiệm, bất cứ khi nào có ai bị trừ điểm lớp vì tác phong, cô đều sẽ được lấy làm gương tích cực.

Ý muốn ban đầu của Hứa Nguyện là không muốn bị người khác chú ý, nhưng như vậy lại càng khiến người khác tranh cãi.

Nhưng từ trước đến nay cô chưa bao giờ bị gọi lại ở cổng trường, nhất là lúc này cô sắp muộn học rồi, Hứa Nguyện hoảng sợ nhìn lại, thấy người gọi cô chính là Tống Hành Chu đang cầm sổ đăng ký.

Cơ thể Hứa Nguyện lập tức cứng đờ.

Không rảnh để quan tâm mình có đến muộn hay không nữa, Hứa Nguyện hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ, thậm chí đến câu "Sao vậy?" cũng không nói nên lời, đôi chân như bị nhét đầy chì, chỉ có thể ngơ ngác đứng đó.

Cảnh tượng tối qua cứ hiện ra trước mắt Hứa Nguyện, nghĩ đến ảnh khỏa thân của mình bị Tống Hành Chu click mở, nói không chừng anh còn phóng to từng chi tiết một, cô lập tức hưng phấn đến mức không thể chịu được.

Cho dù có bị chặn hay bị gọi là "đồ biếи ŧɦái", phần thân dưới của Hứa Nguyện vẫn bị những tưởng tượng đó làm cho ướŧ áŧ vô cùng, nhưng anh lại không trả lời, tất cả mọi hy vọng của cô đều rơi vào khoảng không.

Tống Hành Chu thấy cô bất động thì quay đầu nói gì đó với người bên cạnh, sau đó đưa cuốn sổ đăng ký trong tay qua.

Tống Hành Chu hơi nghiêng người về phía cô, thỉnh thoảng có một cơn gió thổi tôn lên vòng eo săn chắc của anh, Hứa Nguyện cũng có thể nhìn thấy yết hầu của anh di chuyển lên xuống khi anh nói chuyện.

Rất khó có được cơ hội không cần che giấu mà có thể trực tiếp nhìn về phía anh như vậy.

Khi nghĩ đến đây, một xúc động không thể kiểm soát lại quét qua, tim cô nặng nề đập mạnh, đến cả lỗ nhỏ cũng bắt đầu cảm thấy ướŧ áŧ không thể giải thích được.

Hứa Nguyện gần như có chút tham lam tận hưởng thời gian này, nhưng vào lúc Tống Hành Chu quay đầu lại, cô cũng chật vật cúi đầu.

Chỉ cần nghĩ đến việc nhìn mặt Tống Hành Chu thôi đã ướt giữa đám người, Hứa Nguyện không thể nào không thừa nhận mình đã dâʍ ɖu͙© hết chỗ nói rồi.

Loại xấu hổ này chỉ khiến cô tiếp tục hưng phấn, giống như chỉ cần cô nghĩ đến Tống Hành Chu, cô sẽ khó có thể ngăn mình tưởng tượng đến cảnh tượng làʍ t̠ìиɦ với anh.