Chương 5: Còn có thể nghĩ đến Tống Hành Chu để tự an ủi

Cuối cùng người đàn ông này còn đưa cô về nhà.

Một trước một sau, Hứa Nguyện nhìn thấy cái bóng của hai người kéo dài trên mặt đất, vai hai người chồng lên nhau, dáng vẻ vô cùng thân mật.

Chiếc qυầи ɭóŧ dùng để chà lau nước dịch của hai người còn đang ở trong túi cô, nghĩ vậy, Hứa Nguyện nhếch khóe môi.

Có thể không thân mật được sao, là quan hệ như thế nào mới có hành động như vậy.

Tiểu khu nhà cô cũng có một đoạn đường hoàn toàn u tối, đèn ở con đường đó đã bị hỏng rồi, nghe nói ban quản lý khu vực đã bố trí thợ sửa chữa nhưng đã một tuần rồi mà vẫn chưa có ai tới sửa.

Có điều đoạn đường này chỉ cách chưa đầy 30m nên không quá vướng bận và cũng không có ai khiếu nại với ban quản lý khu vực.

Người đàn ông dừng lại trong đoạn đường u tối này, Hứa Nguyện cũng không nhìn lại, duy trì tốc độ trước đó và đi bộ về nhà.

Dưới váy đi học của cô hoàn toàn là khoảng không, dọc đường cô hoàn toàn không dám chạy, cũng không dám ngẩng đầu lên xem có người qua đường nào đi ngang qua hay không, cho đến khi cửa nhà bị cô đóng sầm lại.

Cũng may ba mẹ cô không có ở nhà, Hứa Nguyện gần như mất đi tri giác mà ngồi xổm xuống, sau đó lại đứng lên.

Cô cũng không rơi lệ, giống như đã thật sự đã không khóc được nữa.

Cô tắm đến ba lần, làn da bị cô chà đến mức sưng to, sau khi để nước ấm tùy tiện cọ rửa từ đầu đến chân cô mấy lần, cô mới ra khỏi phòng tắm.

Trước khi đi ngủ, Hứa Nguyện yên lặng lấy qυầи ɭóŧ từ trong túi ra, sau đó ném vào thùng rác.

Tiếp theo, cô lại lấy một chiếc qυầи ɭóŧ có màu sắc và hoa văn giống như đúc chiếc qυầи ɭóŧ cũ từ trong tủ quần áo ra, nhét từng chút từng chút vào lỗ nhỏ của mình.

—— Là mệnh lệnh của người đàn ông kia.

……

“Tôi không muốn.”

“Cô sẽ làm được, Hứa Nguyện.”

“Nhét vào cả một đêm, buổi sáng đưa cho Tống Hành Chu, buổi sáng tìm một cơ hội đặt vào trong ngăn bàn của cậu ta. Cũng không phải cô chưa từng làm loại chuyện này, đối với cô mà nói không phải rất đơn giản sao?”

“Tôi đã nói là tôi không muốn!”

……

Anh ta nói không sai.

Cô làm được, cô cũng đã từng làm loại chuyện này.

Cô mở WeChat ra, Tống Hành Chu đã gửi vài tin nhắn đến cho cô.

Tống Hành Chu: [Về đến nhà nhớ báo bình an]

Tống Hành Chu: [Còn chưa tới nhà sao]

Tống Hành Chu: [Hứa Nguyện?]

Tống Hành Chu: [Cậu đi ra ngoài chơi à]

Hứa Nguyện: [Không có]

Hứa Nguyện: [Điện thoại hết pin nên tắt nguồn ở trên đường, tớ để điện thoại ở nhà sạc pin rồi đi xuống siêu thị dưới lầu mua chút đồ dùng hàng ngày]

Hứa Nguyện: [Lớp trưởng à, không cần lo lắng đâu]

Lúc Hứa Nguyện trả lời tin nhắn cho Tống Hành Chu, cô cũng thuần thục chơi đùa lỗ nhỏ của mình.

Lỗ nhỏ bị cọ đến mức sưng lên, nhưng cuối cùng vẫn không thật sự cắm vào, cũng không đau, chỉ là cảm giác chua xót vẫn còn chưa hoàn toàn tiêu tan.

Qυầи ɭóŧ rất nhanh đã đi vào một nửa, cô nặng nề hừ một tiếng, lập tức kẹp chặt chân lại.

Cơ thể của cô kiên cường hơn con người cô rất nhiều, Hứa Nguyện nhếch môi nghĩ, chỉ chờ một lúc, cô lại tiếp tục động tác.

Tống Hành Chu ở bên kia trả lời tin nhắn rất nhanh.

Mặc dù trong đầu đang nghĩ tới anh, nhưng Hứa Nguyện lại không có cảm xúc muốn nói chuyện phiếm với anh, cô chỉ gửi hai biểu tượng cảm xúc lại rồi tắt điện thoại.

Sau khi tắt đèn, Hứa Nguyện cũng không bật chiếc đèn ngủ mà ngày thường cô thường bật, cô giấu cả người dưới chăn, lúc này trong bóng đêm chỉ có tiếng hít thở của một mình cô, chẳng bao lâu sau cô đã ngủ quên.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, Hứa Nguyện đột nhiên nảy ra một ý tưởng trong đầu, nếu cô có thể ngăn cản lần đầu tiên mình gửi ảnh cho Tống Hành Chu thì liệu cô có làm như vậy không?

Nhưng Hứa Nguyện quá hiểu rõ bản thân, trái tim đập thình thịch khi lần đầu tiên cô gửi ảnh cho anh vẫn chưa bao giờ nguôi ngoai, nếu lại cho cô thêm cơ hội, cô cũng sẽ không ngăn cản.

Nếu có cơ hội quay lại, cô vẫn sẽ gửi ảnh đi, kết cục đã chú định là vẫn sẽ đến nước này.

Dù sao thì dưới tình huống này rồi mà cô còn có thể vừa nghĩ tới Tống Hành Chu vừa thủ da^ʍ mà.

Thế nên ngày đó dù có bao nhiêu lần đi chăng nữa thì vẫn sẽ là ngày đó.

Điều cô không thể quên là cô vẫn còn nhớ những gì đã xảy ra vào ngày hôm đó...

……

Ngày đó ——

Hứa Nguyện có chút đứng ngồi không yên.

Loay hoay một lúc, cô thừa dịp lúc cúi người nhặt bút lên đã lặng lẽ nhìn chéo sang chiếc ghế phía sau.

Sau khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn thẳng tắp dường như lạc lõng giữa đám đông, cô mới từ từ quay đầu về.

Tống Hành Chu.

Hứa Nguyện mặc niệm tên của anh dưới đáy lòng, mắt nhìn đồng hồ, cô không thể không nghĩ đến, tin nhắn hẹn giờ của cô đã sắp đến giờ gửi đi rồi.

Bức ảnh đầu tiên được gửi đi vào hai giờ sáng ngày hôm trước, Hứa Nguyện bỗng nhiên nảy sinh sự xúc động nên đã gửi đi, mãi cho đến sáng sớm ngày hôm sau cũng không nhận được bất cứ tin nhắn trả lời nào.

Cô mất ngủ suốt một đêm, đáy mắt treo quầng thâm dày nặng, nhưng đến cả một dấu chấm câu cũng không nhận được.

Sự mất mát lúc đó thực sự khó có thể chịu đựng được.

Nhưng cũng may trong họa lại có phúc, cô và Tống Hành Chu bắt đầu có tiếp xúc ở bên ngoài lớp học.